Trong địa lao, ánh mắt Bùi Mạc tỏa tia sáng lành lạnh thấm vào đến tối: "Gia chủ các ngươi là ai?"
Hắn có ý định khách sáo, nhưng tên quản ngục cảnh giác cao độ, giọng nói không mang chút tình cảm nào: "Bùi công tử nên đồng ý thì thành tâm cùng bọn ta hợp tác, sớm muộn cũng sẽ biết gia chủ là ai."
Khóe miệng Bùi Mạc cong lên một nụ cười khó nhận ra: "Nói xem nào."
"Bùi công tử có chung kẻ địch với chúng ta, sao không quy về dưới trướng gia chủ ta, đồng mưu lập đại sự? Nếu sự thành, đừng nói là giải được tội cho Bùi gia, kể cả muốn vinh hoa phú quý cũng dễ như trở bàn tay."
"Các ngươi là muốn mưu phản?"
"Không, gia chủ đối với ngai vàng không hứng thú, hắn chỉ mong người nhà họ Lý chết không được tử tế."
Nghe vậy, Bùi Mạc rùng mình, người kia căm hận hoàng đế đến vậy, e là hận thù so với mối thù diệt môn của mình còn sâu hơn, hắn như chó cùng rứt dậu, phải chăng là do thời gian không còn nhiều?
Nếu ký ức tràn vào đầu đêm qua không sai thì người kia đúng là sống không nổi qua 2 năm nữa…
Nghĩ thông suốt lại, Bùi Mạc cũng không mấy kinh ngạc, định thần nói: "Thù nhà thì vẫn là thù, nhưng Tương Dương công chúa đối xử không tệ với ta, ta không thể phụ nàng."
Như thể nghe được chuyện cười, người trong bóng tối bật cười nhẹ: "Bùi công tử nói đến chuyện này thật khiến người ta kính phục. Chỉ là lần này, e là công chúa sẽ khiến ngươi thất vọng rồi."
"Có ý gì?"
"Hoàng đế có hận ý với Bùi gia, tất sẽ không thể để con gái mình chung sống cùng con trai tội thần. Tương Dương công chúa lại một lòng hiếu thuận, Bùi Công tử cho rằng, nàng sẽ vì mình mà từ bỏ người thân sao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tên quản ngục không dám nán lại lâu, liền vội vã nói: "Bùi công tử suy nghĩ kỹ đi, nếu may mắn ra khỏi tù, hãy đến Thương Hải Các ở Tiên Đô, sẽ có người đón ngươi."
Chờ người kia rời đi, Bùi Mạc mới chậm rãi đứng dậy vận động một chút, khóe miệng loan ý cười liều lĩnh như đã nhìn thấu tất thảy.
Trong Hưng Ninh cung.
Lý Tâm Ngọc dùng tay vuốt ve ngọc bội, suy tư chốc lát nói: "Con không làm được, phụ hoàng. Con đã từng từ bỏ hắn một lần, cho rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai, nhưng thực sự không phải vậy, không có hắn, con sẽ còn đau khổ hơn bây giờ."
"Con…"
Lý Thường Niên thở dài một tiếng, run rẩy đưa bàn tay lên che mặt, thanh âm nghẹn ngào: "Sao lại cố chấp y hệt mẹ mình vậy chứ, nhưng trẫm thực sự rất sợ, trẫm sống đến chừng này tuổi, đã chịu không nổi nỗi đau mất người thân rồi."
"Phụ hoàng, cho chúng con hai năm được không?" Lý Tâm Ngọc nhẹ lòng, trong mắt đã ngần ngận nước, quỳ lên phía trước một bước, cầm ngọc bội nhét vào tay Lý Thường Niên: "Nếu như trong vòng hai năm, con và hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn, người đừng ngăn cản việc chúng con thành thân nữa được không."
"Thành thân?" Lý Thường Niên lẩm bẩm, nhìn ngọc bội trong tay, thần sắc hơi động: "Con mặc dù yêu thích mỹ nam cũng chưa bao giờ thấy con động chân tình, kể cả là con trai họ Bùi, trẫm cũng cho rằng con chẳng qua chơi đùa một chút mà thôi, không ngờ tới, con đã sớm quyết định sẽ cùng hắn thành thân."
"Phụ hoàng đã gặp Bùi Mạc, biết được hắn khí vũ hiên ngang, không phải người tầm thường." Lý Tâm Ngọc ánh mắt kiên định: " Lẽ nào hắn không xứng với ta sao?"
"Nhưng thân phận hắn thực sự quá đặc biệt…" Lý Thường Niên nhắm mắt, một lúc lâu mới thở dài một tiếng: "Thôi, thôi, hai năm thì hai năm. Chỉ là trong vòng hai năm này, con không được dính dáng tới hắn. Giải tội cũng tốt, báo thù cũng được, đều tùy ý hắn làm, nhưng con không được nhúng tay, trẫm không muốn con bị liên lụy, rơi vào nguy hiểm."
Lý Tâm Ngọc mở miệng nhưng Lý Thường Niên đã đứng dậy đánh gãy lời nàng: "Đây là nhượng bộ lớn nhất trẫm có thể làm rồi. Nếu con đồng ý, trẫm sẽ xóa tội nô tịch cho hắn, nếu con không đồng ý, trẫm liền đem cả mạng hắn lẫn miếng ngọc này phá hết."
Hoàng đế đã nói đến mức này, Lý Tâm Ngọc không thể không nhượng bộ, nhẹ nhàng nói: "Vâng, nghe phụ hoàng."
Nàng cúi đầu trước Lý Thường Niên, trán chạm đất, bi thương nói: "Vậy con còn có thể gặp hắn lần cuối, nói lời từ biệt với hắn không?"
Lý Thường Niên đang do dự.
Lý Tâm Ngọc đã lôi kéo ống tay áo y, bộ dạng khẩn cầu: "Một lần thôi, van xin người."
"Về Thanh Hoan điện đi. Giờ Dậu trẫm sẽ sai người dẫn hắn đến gặp con, trời tối sẽ áp giải hắn xuất cung."
Lý Tâm Ngọc vui mừng vô cùng, ôm lấy thân hình gầy gò của Lý Thường Niên, nước mặt bỗng nghẹn ngào nhịn không được chảy xuống.
Nàng khịt khịt mũi, nhưng Lý Thường Niên vẫn thở dài, vỗ về đầu nàng, an ủi: "Nam nhi tốt trên đời đầy ra, con còn nhỏ, sẽ có ngày con hiểu được nỗi lo của trẫm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!