Chương 40: (Vô Đề)

Mây đen che trăng, cả thành Trường An bao phủ trong đêm đen.

"Ngươi cũng thật là hạ tiện." Tinh La vắt chân ngồi trên mái nhà, châm chọc: "Lý Tâm Ngọc đối với ngươi như vậy, Lý gia đối với Bùi gia như vậy, mà ngươi vẫn đối với ả một mực khăng khăng. Ả uyển chuyển thốt vài lời, ngươi đến mình tên họ là gì cũng quên luôn quá."

"Ngươi không cần khích ta." Bùi Mạc ôm kiếm, mắt sáng như đao: "Tương lai thế nào, tin nàng hay nghi nàng, đều là tự ta quyết định, không liên quan đến ngươi."

"Nếu ta nói, giết ả là xong. Giống như năm đó những ai bắt nạt ta ở Tiên Đô ta đều giết sạch, nghĩ lại vẫn thấy thoải mái ! » Nói rồi hắn cắn bờ môi nhợt nhạt : « Nếu ngươi không nhẫn tâm giết nàng ta, vậy để ta làm giúp . Ai bảo ta thiếu Bùi gia một món nợ ân tình chứ. ! »

« Ngươi động đến nàng, ta liền giết Lý Dục Tú. »

« Ngươi dám ! »

« Ngươi cứ thử xem. » Bùi Mạc hất cằm, kiêu ngạo : « Nàng ở trong lòng ta còn sâu hơn so với Lý Dục Tú trong tim ngươi. Sớm có một ngày hòn ngọc quý của Đông Đường sẽ trở thành nữ nhân của Bùi gia. »

Tinh La mặt đầy ghét bỏ : « Phi ! Cái thứ bánh bèo như ả mà cũng dám so với quận chúa Dục Tú của ta ? »

« Nàng so với Dục Tú gấp 1000 lần. »

"Ngươi dám sỉ nhục quận chúa ta sẽ đánh ngươi."

Hai người cứ như trẻ con, cãi vã nhau một lúc, khoảng chừng cảm thấy quá ấu trĩ, không hẹn mà cùng ngậm miệng, ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Chừng một lúc lâu sau, Bùi Mạc quay đầu nhìn lại, ánh đèn trên Quan Tinh Lâu đã tắt, đã không còn thấy bóng Lý Tâm Ngọc.

Đi rồi? Chắc vẫn chưa đi quá xa.

Vẻ mặt Bùi Mạc trở nên nghiêm túc, Tinh La không hiểu tại sao lại xuất hiện trong cung, cùng hắn giao thủ, luôn có cảm giác sai sai đâu đó.

Nghĩ đến đây, hắn xoay người nhảy xuống mái hiên, chạy đến trước cửa Thái sử cục.

Ở phía trên, Tinh La nằm trên ngói, gác tay lên huyệt thái dương, nhìn bóng lưng vội vàng của Bùi Mạc, chậm rãi nở một nụ cười quỷ dị.

"Đi thôi đi thôi, nếu đúng lúc vừa vặn có trò hay để xem đây."

Mây đen tản ra, trăng sáng chiếu đến, thành Trường An yên tĩnh trong màn đêm.

Lý Tâm Ngọc ra đến cửa lớn, vừa vặn thấy Bạch Linh mang áo khoác đến, nói: "Thị vệ của bổn cung đến rồi, Hạ đại nhân dừng chân tại đây được rồi."

Hạ Tri Thu khom người, ánh mắt lành lạnh: "Được, thần cung tiễn điện hạ, chúc điện hạ hàng năm đều có ngày hôm nay."

"Cảm tạ." Lý Tâm Ngọc nhận lấy áo bào bao lấy thân thể mới cảm thấy ấm hơn một chút.

Đi qua Thái sử cục, vẫn không nhìn thấy bóng người Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc quan sát xung quanh, nghi ngờ hỏi: "Bạch Linh, Bùi Mạc đâu?"

Bạch Linh kinh ngạc: "Hắn không ở cùng người sao."

"Mới vừa nãy còn ở đây, xuống lầu liền không thấy, cũng không biết đi đâu."

"Điện hạ đừng lo, có lẽ là việc tư, rời đi một lúc…"

Lời chưa dứt, ánh mắt Bạch Linh lập tức thay đổi. Nàng che chắn trước mặt Lý Tâm Ngọc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, rút kiếm khẽ quát: "Ai ở đó!"

Tiếng bước chân sột soạt truyền tới từ chỗ bụi hoa, một vị mỹ nhân xiêm y đỏ bước ra.

Khi nàng đi đến chỗ ánh sáng, Lý Tâm Ngọc lộ ra thần tình kinh ngạc: "Liễu Phật Yên?!"

"Công chúa nhận ra ta?" Liễu Phật Yên một thân một mình, từng bước rời khỏi chỗ tối, khuôn mặt hiện dưới ánh sáng vô cùng mê người.

Nàng cách Lý Tâm Ngọc khoảng chừng bảy bước, hành lễ, môi đỏ nổi bật nụ cười nhạt diễm lên, ôn nhu nói: "Không biết tội phụ có may mắn mời công chúa đi một chuyến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!