Có lẽ là say rồi, hai má Lý Tâm Ngọc đã nhiễm đỏ ửng, càng nổi bật lên sóng mắt dao động, thoáng như nước hồ mùa xuân được đông phong thổi qua.
Bùi Mạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng nóng đến hốt hoảng. Hắn thu ly chén lại, đem bầu rượu cất đi, thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật nàng, vui vẻ là đúng, nhưng đừng huyên náo quá mức."
Ngẫm lại cũng đúng. Lý Tâm Ngọc lắc lắc đầu: "Ngươi yên tâm, bổn cung tự biết chừng mực."
Đang nói, Trần Thái Phi đã bước đến chúc rượu, Bùi Mạc tự biết không biểu hiện quá thân mật, liền lui ra một chút.
Thái phi chúc rượu, Lý Tâm Ngọc dù sao cũng là vãn bối, không thể từ chối, liền cùng nàng nâng chén. Rượu ấm áp lan khắp khoang bụng, Lý Tâm Ngọc cười hỏi: "Nghe nói Thái Phi nương nương là người Thục Xuyên? Đáng tiếc bổn cung không ăn được đồ cay, bàn tiệc này không biết có hợp khẩu vị Thái phi chăng. Nếu không hợp, nương nương cứ việc nói với bổn cung, bổn cung sẽ sai nhà bếp làm thêm một phần."
"Ôi, Tương Dương nhà ta thật biết ăn nói!" Cây trâm của Trần Thái phi lấp lánh tỏa sáng, mặt mày tinh xảo, cười nói: "Ta gả đến Trường An đã 18 năm, sớm đã quen đồ ăn Trường An, đã quên cái vị tê tê cay cay của Thục Xuyên mất rồi."
Lý Tâm Ngọc nhìn vào cây trâm trên đầu Trần Thái phi, trâm bạc dưới ánh đèn càng thêm lóe mắt, đâm thẳng vào khiến Lý Tâm Ngọc híp híp mắt. Dừng một chút, nàng mới hiếu kỳ hỏi: "Đã muốn hỏi người từ lâu, cây trâm phượng trên đầu người hoa văn tinh xảo mỹ miều, ta chưa hề thấy, không biết là do thợ nào làm nên?"
"A, cái này…" Trần Thái Phi sờ lên cây trâm trên đầu, suy nghĩ một chút nói: "Nét điêu khắc là quyển vân, ở Thục Xuyên của ta là một hình thức trâm Phượng bội Long phối hợp tượng trưng cho nhân duyên trời định. Đáng tiếc sau khi tiên đế ra đi, ngọc bội khắc Long văn đã theo ngài ấy vào hoàng lăng, chỉ còn cây Phượng trâm lẻ loi trên đầu ta."
Nói về tiên đế, ngữ khí của Thái phi lại pha chút đau thương.
"Bổn cung uống say, ăn nói linh tinh lại khiến Thái Phi thương tâm rồi." Lý Tâm Ngọc giơ ly rượu lên, nói: "Nào, để ta tự phạt một ly."
"Là ta thất thố, hôm nay là sinh nhật của Tương Dương, ta không nên nói đến mấy chuyện thương tâm mới phải." Trầm Thái Phi cụng xong liền thả ly xuống: "Tửu lượng ta không tốt, không thể phụng bồi."
Lý Tâm Ngọc đứng dậy, đưa mắt nhìn Thái Phi đi xa.
"Tiểu Bùi Mạc, ngươi có phát hiện ra không?" Chờ Thái Phi ra khỏi Bích Lạc cung, Lý Tâm Ngọc mới ngồi xuống, nhìn Bùi Mạc hỏi.
Bùi Mạc mắt nhẹ như nước, nhẹ gật đầu: "Cây trâm phượng của nàng ta tương tự với cây trâm của Khương Phi trên bưc "Song Kiều Đồ".
"Chuyện này có thể làm rõ tại sao sau khi rời khỏi đấu thú trận liền có thích khách đến đòi bức họa kia, hóa ra không phải cướp tranh, mà là che lấp thủ phạm phía sau có liên quan đến Khương Phi."
Mấy ngày này, Lý Tâm Ngọc một mực nghĩ cách hỏi về cái chết bí ẩn của Khương Phi, nhưng trong cung từ trên xuống dưới đều giữ kín như bưng. Lý Tấn từng nói với nàng: "Phụ hoàng đời này ghét nhất là nghe đến tên người phụ nữ kia."
Lẽ nào cái chết của Khương Phi có liên quan đến phụ hoàng? Vì lẽ đó nên người có quan hệ với Khương Phi kia mới nghĩ mọi cách trả thù nhà họ Lý?
Nhưng nếu báo thù Lý gia, tại sao lại muốn liên lụy Bùi gia?
Lý Tâm Ngọc nghĩ đến đau cả đầu, cau mày nói với Bùi Mạc: "Hôm Nguyên Tiêu, ngươi đến Tiên Đô cứu người, ta liền gặp Trung Nghĩa Bá phu nhân, nàng vô tâm nói chuyện ngược lại để lộ manh mối quan trọng…"
Bùi Mạc ngước mắt nói: "Ta cũng cảm thấy cây trâm trong bức họa hết sức quen mắt, tựa hồ đã thấy ở đâu đó bên ngoài hoàng cung."
Hai người ngầm hiểu ý liếc mắt nhìn nhau.
Lý Tâm Ngọc há miệng, vừa muốn nói ra đối tượng hoài nghi trong lòng, liền nghe thái giám truyền đến: "Bệ hạ giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm."
Tâm tư bị đánh gãy, Lý Tâm Ngọc nhìn Bùi Mạc, nói: "Sau yến tiệc ta sẽ nói chuyện cùng ngươi."
Lý Thường Niên còn chưa bước vào đã nghe được tiếng ho khan. Ngô Hoài Nghĩa đã chết, Hoàng đế tuy đã ngưng dùng đan dược, nhưng do đắm chìm trong đan dược đã lâu, độc tố trong cơ thể chồng chất từ lâu đã ăn mòn cơ thể hắn, hơn nữa thân thể của tuổi già dù có săn sóc thế nào cũng không sao khỏe mạnh được như hồi trẻ…
Lý Tâm Ngọc đè nén thương cảm, đứng dậy hành lễ, cười nói: "Phụ hoàng đến rồi, mời phụ hoàng ngồi."
Lý Tấn một bên lay lay quạt giấy, hỏi: "Thế còn ta?"
Lý Tâm Ngọc hừ nói: "Hoàng huynh có mang lễ vật không đấy? Nếu không hợp ý ta thì đừng có quấy rầy ta với phụ hoàng nữa đi."
Lý Tấn nói: "Là sinh thần của hòn ngọc quý Đông Đường, sao có thể không mang lễ vật? Yên tâm đi, ta đã sớm sai người mang đến Thanh Hoan điện 16 món trân bảo, đảm bảo sẽ có mấy món hợp ý muội."
Lý Tâm Ngọc nghe vậy cười khổ. Hoàng huynh thương nàng đến nỗi hận không thể mang toàn bộ thế gian đem đến trước mặt nàng. Chính vì hắn yêu mà tiêu xài bữa bãi mồ hôi nước mắt của nhân dân nên kiếp trước mới gây nên làn sóng phẫn nộ từ khắp nơi…
Nghĩ đến đây, nàng khoát tay nói: "Muội chỉ là một Tương Dương công chúa, sao lại có thể nhận nhiều lễ vật như vậy được? Cái này không hợp quy củ, lát nữa muội chọn hai lễ vật vừa ý giữ lại, còn lại thì đưa về Đông cung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!