Trường An đèn đuốc tàn rơi, bóng đêm dày đặc, vốn dĩ là một đêm yên tĩnh gà chó bỗng chốc trở nên huyên náo.
Thị vệ vội vã đi tới điều tra thích khách, Bùi Mạc đứng sau mái hiên thờ ơ lạnh nhạt. Một nửa khuôn mặt tinh xảo lành lạnh dưới ánh trăng sáng, nửa còn lại hòa vào màn đêm u ám, biểu hiện khó phân biệt.
"…Hạ lệnh giết ngươi chính là Lý Tâm Ngọc!"
Không phải!
"…Nàng muốn tiêu diệt chí khí của ngươi, xóa bỏ cừu hận của ngươi, khiến ngươi trở thành món đồ trong lòng bàn tay nàng ta! Chờ đến ngày nàng ta chơi chán nhất định sẽ giết ngươi!"
Không phải!
"Công chúa hận nhất…chính là họ Bùi các ngươi! Ngày ấy…ở nô lệ doanh, nàng chính là người ra lệnh giết ngươi…"
Ta không tin!
Bùi Mạc siết chặt hai tay, mạnh đến nỗi khớp xương trắng bệch, hai mắt có chút ửng hồng.
Mây đen che mất ánh trắng, trời đất một mảng âm u, Bùi Mạc nắm chặt Thanh Hồng kiếm trong tay, xoay người nhảy lên nóc nhà đối diện, chạy đến phía cửa chính có ánh đèn sáng của Thanh Hoan điện.
Liễu Phật Yên nhắc nhở, còn có lời nói trước khi chết của Thịnh An, từng câu từng chữ như ác mộng xoay quanh đầu óc hắn. Hắn không muốn tin, lại không thể nào phản bác, trái tim cứ như bị lăng trì, đau đớn đến nỗi không sao bình ổn.
Tâm tư hỗn loạn, lòng bàn chân hắn đột nhiên trượt đi, thân thể lăn vài vòng trên mái hiên rồi té ngã vào trước điện Thanh Hoan.
Đây là sai lầm tệ hại nhất hắn phạm phải suốt 18 năm qua, tâm loạn đến nỗi bước đi cũng không vững.
Trước khi rơi xuống đất, Bùi Mạc bình ổn lại thân hình, không đến nỗi té bị thương, vừa chống đất đứng lên đã có một đám người vây lấy kề gươm vào cổ hắn.
Tương Dương công chúa vừa bị đâm, tuy rằng chưa có thương tổn nào nhưng vẫn kinh động đến Đông cung thái tử cùng hoàng thượng, cha con Lý Thường Niên vô cùng tức giận, lệnh cho thống lĩnh cấm quân Vương Kiêu truy thích khách suốt đêm. Vì vậy thị vệ Thanh Hoan như chim non sợ cành cong, ngộ nhận Bùi Mạc là thích khách.
"Làm sao vậy? Bắt được tên tiểu tặc ăn cây táo rào cây sung rồi hả?" Lý Tâm Ngọc vừa đến gặp cha và huynh trưởng liền nghe trước viện có tiếng ồn còn tưởng rằng đã bắt được Thịnh An, nhìn ra xa lại chỉ cảm thấy thân hình cao cao kia vô cùng quen thuộc.
"Bùi Mạc!" Lý Tâm Ngọc cả kinh, vội vàng nhấc váy cộc cộc chạy tới, cả giận nói: "Bắt sai người rồi! Mau thả hắn ra!"
Cấm quân không dám cãi lời, vội vàng thu đao lại.
Lý Tâm Ngọc thấy Bùi Mạc trở về, nỗi lo lắng cuối cũng cùng được buông xuống, Bùi Mạc không nuốt lời, thực sự cầm lệnh bài quay về!
Bên ngoài nhiều tai mắt Lý Tâm Ngọc không dám vượt quá giới hạn. Nàng cố nén vui mừng, hắng giọng một cái, sắc mặc như thường ngoắc ngoắc Bùi Mạc "Bổn cung có chuyện muốn hỏi ngươi, đi vào nói chuyện."
Nói rồi nàng tiến vào tẩm điện dùng để nghỉ ngơi.
Bùi Mạc nhìn bóng lưng của nàng, một lúc lâu cuối cùng cũng sải bước đi theo.
Cấm vệ liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý lùi ra vài bước, để lại chỗ thanh tịnh cho công chúa cùng thiếu niên đẹp đẽ này.
Bùi Mạc vừa vào cửa, Lý Tâm Ngọc liền gấp gáp đóng cửa lại, xoay người nhào tới chỗ Bùi Mạc, vui vẻ nói: "Ngươi đã trở về rồi! Rõ ràng chỉ đi một hai canh giờ nhưng ta cứ ngỡ là đã dài đến nửa ngày rồi chứ!"
Nhìn bóng người xinh đẹp của nàng nhào đến, Bùi Mạc do dự trong nháy mắt, liền hơi dang rộng tay.
Nhưng mà trong lòng cũng không hề có sự ấm áp đến trong tưởng tượng, Lý Tâm Ngọc chỉ đơn thuần đem tay Bùi Mạc kéo lại, cả kinh nói: "Sao lại lạnh như vậy? Đầu ngón tay đều đông đỏ cả rồi!"
Tay Bùi Mạc cứng đờ, tầm mắt rơi vào bàn tay đang đan nhau của hai người, đôi môi nhợt nhạt lại mím chặt hơn chút nữa.
Đốt ngón tay Bùi Mạc thon dài sạch sẽ, lạnh đến mức không có tia nhiệt độ nào. Lý Tâm Ngọc cảm nhận được độ lạnh tức đến nhe răng trợn mắt, một bên trách tay hắn lạnh, lại đưa tay hắn cầm chặt hơn một chút, lôi hắn đến bên bàn trà, nhét lò sưởi vào trong tay hắn.
"Ngươi nhất định không tưởng tượng nổi ta vừa trải qua chuyện gì đâu! Đúng là thập tử nhất sinh!"
Ta biết. Bùi Mạc nhìn con mắt ửng hồng của nàng, thầm nghĩ: Nàng bị ám sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!