Chương 3: (Vô Đề)

Lý Tấn là một tên vừa bạc bẽo lại tùy tiện. Tướng mạo vừa âm u lại suy nhược, trời sinh dáng vẻ vô cùng cay nghiệt, dường như trong mắt hắn tất thảy người trong thiên hạ cũng chỉ là phù du giun dế.

Hắn không muốn giúp Lý Tâm Ngọc không phải bởi vì Vương Kiêu thống lĩnh mười vạn cấm quân, nắm toàn bộ an nguy của hoàng cung; cũng không phải bởi vì Lang Gia Vương Lý Nghiên Bạch có lệnh bài ngự tứ của tổ tiên, bất kể hậu thế phạm sai lầm gì đều có thể miễn tội chết…Hắn không muốn giết bọn họ chỉ đơn giản là vì không muốn rước phải phiền phức.

Còn Lưu Anh…

Nhắc tới Lưu Anh, Lý Tấn mới tỏ ra khổ sở, nói: "Lưu Anh tên cẩu thiến nô này thú vị vô cùng, toàn bộ trong cung chỉ có hắn bắt chước bộ dáng chó ghẻ giống nhất…nếu như giết hắn, ta sẽ không tìm được đồ chơi nào thấp hèn lại thú vị như thế, thật sự có chút không nỡ!"

Một vị đại thần cùng một vị hoàng thân quốc thích ở trong mắt huynh trưởng lại không sánh bằng một tên thiến cẩu biết lấy lòng người khác. Lý Tâm Ngọc thực sự không biết phải nói gì, nghĩ thầm: Nếu một ngày huynh biết, người em gái huynh yêu thương nhất sẽ chết trong tay tên cẩu nô đó, huynh còn thấy thú vị không?

Trận máu tanh trong tương lai cho dù bây giờ có kể lại tường tận thế nào, Lý Tấn nghe xong chưa chắc sẽ tin, ngược lại sẽ cho rằng muội muội mình bị điên, chi bằng từ giờ tự mình tính kế lâu dài. 

Chỉ là nhìn vào thái độ của ca ca, Lý Tâm Ngọc khó tránh khỏi lo lắng, chỉ cảm thấy trọng trách thay đổi vận mệnh lần này vừa nặng nề vừa xa xăm.

Có điều, tuy không giết được ba kẻ kia, người thứ tư vẫn có thể xem xét. Dù sao dựa vào thời gian để tính, hiện tại hắn chẳng qua chỉ là một tên nô bọc không đáng nhắc đến. 

Giữa tháng tám, nắng ấm mùa thu xuyên qua tầng mây bạc, dát lên thành Trường An từng tầng ánh sáng lười biếng. 

Dựa theo trí nhớ kiếp trước, vào thời điểm này Hoàng đế Lý Thường Niên đang bắt tay kiến tạo "Bích Lạc Cung" ở Đông Nam Trường An, bên trong thiết kế "Đài chiêu hồn", chính là vì hoài niệm Cố Uyển hoàng hậu mà kiến tạo nên. Phụ trách xây dựng hành cung này là khổ dịch, một số là bản thân tự phạm sai lầm, số còn lại thì là gia quyến của tội thần. 

Trong đó có tàn dư của Bùi gia, Bùi Mạc.

Lý Tâm Ngọc ngồi trên kiệu nghiêng ngả gần nửa canh giờ, mặt trời ấm áp khiến nàng càng thêm buồn ngủ. Trong chốc lát đã có thể nhìn thấy khung thành đang xây của Bích Lạc Cung. 

Đi theo Lý Tâm Ngọc là một nữ hậu vệ tư thế dũng mãnh, cùng lắm chỉ mới 18 tuổi, tóc đen tết cao thành đuôi ngựa, trên người là áo võ màu xanh đậm, cả người toát lên vẻ thẳng thắn dứt khoát. Người này chính là nữ hậu vệ của Lý Tâm Ngọc

- Bạch Linh, cũng là hộ vệ kiếp trước trung thành với nàng đến phút cuối. Đối với nàng ta, Lý Tâm Ngọc vô cùng an tâm.

Bạch Linh một tay đặt lên chuôi kiếm, hầu hạ Lý Tâm Ngọc vô cùng ân cần, lại không quên nhắc nhở: "Thuộc hạ nghe nói tội nhân xây hành cung đều xăm lên mặt hai chữ "Không tịch", công chúa chỉ nên đứng xa quan sát, tuyệt đối đừng tới gần."

Lời chưa dứt, kiệu xe đã đến cửa Bích Lạc Cung. Nơi này xung quanh đều là đá cùng gỗ, tội nô già trẻ lẫn lộn, quần áo lam lũ lại bị xích bằng từng cái xích sắt để ngăn tội nhân bỏ trốn. Binh lính giám sát quơ quơ roi dài, quất bốm bốp lên người, hối thúc tội nô đang mang vác nặng nề tiến lên phía trước. 

Nơi đây mỗi người đều mang bộ dáng bẩn thỉu, rách nát, thân thể gần gò đến mức chỉ nhìn thấy khung xương, trên chân còn mang theo còng nặng. Lý Tâm Ngọc yên lặng buông màn xe xuống. Nếu nhớ không lầm, Bùi Mạc đã làm khổ sai ở đây bốn năm, nàng thực sự không hiểu hắn đã sống thế nào trong hoàn cảnh như vậy.

Bạch Linh ở ngoài xe kéo, chắp tay nói: "Công chúa, phía trước nguy hiểm, không nên lại gần nữa."

Bên trong xe kéo trầm mặc hồi lâu, Lý Tâm Ngọc mới nặng nề nói: "Bên trong có khổ dịch đánh số 1047, tên là Bùi Mạc, tuổi so với ta không chênh lệch là bao. Ngươi bảo quan dịch mang hắn ra, tìm một góc vắng…"

Dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói : "…giết hắn."

Mệnh lệnh của Lý Tâm Ngọc đương nhiên không ai dám cãi. Bạch Linh chỉ sững sờ trong chốc lát, rất nhanh lập tức khôi phục trấn tĩnh, khoanh tay nói: :"Thuộc hạ lập tức đi dặn dò sai dịch."

Lý Tâm Ngọc nhắm mắt, hồi tưởng lại khung cảnh kiếp trước gặp Bùi Mạc. Năm ấy, cũng chính vào tuổi 15 hồn nhiên này, nàng nghe nói phụ hoàng xây Bích Lạc Cung vàng son lộng lẫy, nhất thời hưng phấn đem theo hai thị vệ chuồn đến xem Bích Lạc Cung còn chưa xây xong. 

Bích Lạc Cung chưa quét sơn đã có thể đẹp như cung điện của thần tiên. Nàng một mình đứng lặng ở hành lang ngửa đầu nhìn lên chuông gió trên mái nhà mà đờ ra, hoàn toàn không phát hiện ngói trên mái hiện đang tuột dần, gió vừa thổi, một mảnh ngói sắc nhọn liền nhằm thẳng đầu nàng rơi xuống. 

Phía sau là tiếng còng lanh lảnh, một bàn tay đầy vết thương trong khoảnh khắc đã giơ ra bắt lấy mảnh ngói suýt nữa thì rơi xuống đầu nàng.

Nàng kinh ngạc nhìn lại, chạm phải ánh mắt vừa đẹp đẽ lại vô cùng mạnh mẽ.

Đó là một thiếu niên cao gầy. Còn nhớ lúc đó là mùa đông, Lý Tâm Ngọc khoác trên mình chiếc áo da cáo thượng hạng còn thấy lạnh run mà thiếu niên kia chỉ mặc độc một bộ quần áo cũ nát, đến màu sắc cũng không sao nhìn ra. Lồng ngực màu mật ong rắn chắc, ống quần dưới rách một đoạn, lộ ra mắt cá chân mang còng, lại cứ vậy ngạo nghễ đứng thẳng trong mưa bụi hoàng hôn.

Hắn có da thịt khỏe mạnh cùng sống mũi anh tuấn, ngũ quan tinh xảo như vẽ, đường nét lông mày vô cùng đẹp đẽ. Tóc hắn rất đen, trâm búi tóc là một nhánh cây khô, rõ ràng là dùng dao nhỏ vội chẻ mà thành.

Nhưng những thứ đó đều không thể che lấp khí chất khác người của hắn. Hắn như một con thú hoang thân mang còng, lao tù mà vẫn nhìn đời bằng nửa con mắt, một vẻ đẹp tràn ngập dã tính.

Lý Tâm Ngọc dường như chỉ trong nháy mắt đã bị hắn hấp dẫn. 

Nàng từ nhỏ có một khuyết điểm: Đối với tất cả vẻ đẹp trên thế gian đều vô lực chống cự, bao gồm cả vị thiếu niên vừa anh tuấn vừa phóng khoáng này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!