Tuyết tan là lúc rét nhất, tuyết đông thành từng lớp dày phủ kín thành Trường An. Lý Tâm Ngọc không có tâm trạng đi đắp người tuyết, suốt ngày ôm lò sưởi vùi đầu trên chiếc giường mềm mại, ăn điểm tâm, đọc sách, thỉnh thoảng lại trêu Bùi Mạc vài câu, tán gẫu qua ngày.
Ngày hôm đó, sau giờ ngọ, mặt trời mang theo ánh nắng hóa tan tuyết, tuyết tan thành nước tí tách chảy từ mái ngói xuống, dưới ánh nắng mặt trời trông thật lấp lánh. Lý Tâm Ngọc vừa chợp mắt đã tỉnh dậy, nghe Tuyết Cầm báo lại có Bùi Mạc bên ngoài cầu kiến.
Vừa nghe đến tên Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc liền tỉnh táo hẳn, sửa soạn áo quần xong liền lệnh hắn vào.
Tuyết Cầm ra ngoài thông báo, lát sau đã thấy dáng người cao ráo của Bùi Mạc, cầm theo một cái túi giấy bước vào.
« Hiếm thấy ngươi chủ động đến tìm ta, ngạc nhiên thật đó. » Tiếng nói mềm mại mang theo tia ngái ngủ tạo cảm giác lười biếng tự phụ như mèo con, nàng cười híp mắt nói: « Trong tay ngươi là gì vậy? »
Bùi Mạc bước lên trước, nhét túi giấy vào tay Lý Tâm Ngọc.
Túi giấy không hề nhẹ, lại có chút nóng. Lý Tâm Ngọc tò mò mở ra, bên trong đầy ắp quả khô màu đỏ nâu, vỏ nứt ra một đường để lộ hạt vàng óng ánh bên trong.
« Đây là? » Lý Tâm Ngọc quen ăn sơn hào hải vị, cũng chưa từng thấy loại trái cây như thế này.
« Đường xào hạt dẻ. » Đến lông mày của Bùi Mạc cũng đang nhảy nhót, cười rạng rỡ: « Nghe Bạch Linh nói, công chúa thích ăn đường xào hạt dẻ, ta đã xuống bếp làm. »
« Ngươi làm? » Lý Tâm Ngọc kinh ngạc, cảm giác vị thơm của hạt dẻ càng trở nên mê người, kiếp trước Bùi Mạc cũng thường mua đường xào hạt dẻ cho nàng nhưng chưa bao giờ tự tay làm. Đây là lần đầu tiên.
Nàng không thể chờ được nữa, phấn khởi cầm lấy một viên hạt dẻ nóng hổi lên thử, có thể làm vỏ hạt dẻ cứng như này, thật khác với loại nàng thường hay ăn, nghiên cứu hết nửa ngày cũng không biết làm sao tách ra, đành nhìn về phía Bùi Mạc nhỏ giọng hỏi: « Cái này ăn thế nào nhỉ? »
Bùi Mạc bỗng dưng bị hỏi vậy liền ngơ ngác: « Người không phải…thích ăn món này nhất sao? »
« Đường xào hạt dẻ mà ta ăn thường ngày không có vỏ. Hạt dẻ được luộc chín, xào lên óng ánh thơm mềm, còn phủ bột hoa quế lên, vô cùng ngon luôn! » Dứt lời Lý Tâm Ngọc bật cười: « Đến hôm nay mới biết, hóa ra hạt dẻ bình thường sẽ như thế này. »
Dứt lời, nàng lại trầm tư. Kiếp trước hạt dẻ không vỏ, có lẽ là do Bùi Mạc đã lột giúp nàng rồi mới mang đến, bao nhiêu năm rồi, nàng chỉ nhớ hắn bức vua thoái vị mà quên hắn đã từng vì thâm tình với nàng mà chôn chặt cừu hận…
Bùi Mạc cũng hơi xúc động, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giữa hai người. Không chỉ đơn giản là con trai tội thần cùng đế cơ cao quý, mà còn là thứ dân cùng hoàng tộc, cơ bản hoàn toàn khác nhau .
Lý Tâm Ngọc vẫn đang nghiên cứu cách lột hạt dẻ, Bùi Mạc thở dài, bất đắc dĩ: « Đưa ta, ta giúp người lột. »
Lý Tâm Ngọc đem túi giấy tới, Bùi Mạc liền ngồi vào bàn, cẩn thẩn lột vỏ. Không chờ hạt dẻ chất đầy một đĩa, Lý Tâm Ngọc đã không kiềm được nhặt lấy một viên bỏ vào miệng nhai nhai. Hạt dẻ mền tan ra trong miệng, mềm mại thơm ngọt, ánh mắt nàng sáng lên, tấm tắc: « Ngon ngon! »
Khóe miệng Bùi Mạc cong cong, vẫn không ngừng động tác, nói: "Không sánh được với hạt dẻ đường rắc hoa quế. »
« Nhưng mùi vị này ta chưa bao giờ thử qua, dù đơn giản nhưng ấm áp vô cùng, so với mất món sơn hào hải vị kia…ngon hơn nhiều. » Lý Tâm Ngọc nói rồi không nhịn được ăn thêm mấy hạt, không tới chốc lát, một đĩa hạt dẻ đã nằm gọn trong bụng nàng.
Bùi Mạc liền dừng tay, không lột nữa.
« Sao lại dừng rồi ? » Lý Tâm Ngọc ngơ ngác, vẫn muốn ăn tiếp.
« Ăn nhiều sẽ chướng bụng. Nếu điện hạ thích, mấy ngày nữa ta lại làm tiếp. »
Lý Tâm Ngọc đành thôi.
Nàng dùng khăn ướt lau lau tay, chợt nhớ ra điều gì đó, ngoắc ngoắc Bùi Mạc : « Tiểu Bùi Mạc, gần đây bổn cung suy nghĩ một chuyện, muốn thảo luận với ngươi. »
« Là chuyện ngày tế tự thau đồng nổ tung sao ? » Bùi Mạc lạnh nhạt nói.
« Thông minh ! » Lý Tâm Ngọc ngồi thẳng dậy, theo thói quen híp mắt suy tư nói : « Ngươi nói xem, nếu thật sự là có người muốn mưu hại, vậy văn võ bá quan ai là kẻ tình nghi ? »
Bùi Mạc ngầm ngân ít phút, nói : « Thau đồng nổ tung, trực tiếp uy hiếp đến tính mạng Hoàng thượng, có thể gián tiếp loại trừ Hạ Tri Thu. Người liên quan đến tế tự nhiều lắm, muốn biết ai ra tay, nhất định phải biết mục tiêu của hắn là Hoàng thượng hay Hạ Tri Thu. »
« Vậy nếu như kẻ địch muốn loại trừ Hạ Tri Thu, vừa muốn lấy mạng phụ hoàng thì sao ? » Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc cười cười : « Tại sao chúng ta không đưa ra một giả thiết lớn hơn, giả dụ vụ án ám sát mẫu hậu năm đó và vụ nổ thau đồng có chung một hung thủ, vậy phạm vi có thể thu hẹp lại rồi. »
Bùi Mạc kinh ngạc, hỏi : « Hai án này cách nhau tận mấy năm, sao công chúa lại cho rằng nó giống nhau ? »
« Chỉ là trực giác thôi. Bất kể là án 4 năm về trước hay đại điện chiêu hồn lần này đều khiến phụ hoàng suýt mất mạng, nếu thật sự là cùng một người làm, vậy ắt hẳn người này có cừu hận vô cùng lớn với gia tộc ta. »
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!