Chương 25: (Vô Đề)

Trong điện Dương Sinh quạnh quẽ yên tĩnh, tia sáng tối tăm, khói xanh lượn lờ trên không trung. Rèm vàng đung đưa như hàm thú lớn muốn nuốt trọn tất cả.

Lý Tâm Ngọc một thân áo trắng, trâm cài theo bước đung đưa, chậm rãi đi qua hành lang dài không nhìn thấy khúc rẽ.

Đẩy cửa đại điện ra, bước vào trong tấm rèm, trên long sàng là một nam nhân gầy gò thê thảm, đến hô hấp cũng vô cùng yếu ớt.

"Phụ hoàng, là con." Lý Tâm Ngọc quỳ gối trước giường rồng, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay khô gầy của Lý Thường Niên, đưa mu bàn tay khô vàng như nghệ của hắn áp sát mặt mình, nhẹ giọng hỏi: "Con gái đến thăm người, người vẫn ổn không?"

"Tâm Nhi…" Lão hoàng đế phát ra âm thanh mệt mỏi, cố nâng mí mắt nhìn lên, lộ ra ánh mắt vẩn đục, yếu ớt nói: "Tâm Nhi…con gái…con gái của trẫm."

"Phụ hoàng…"

Lý Tâm Ngọc còn chưa nói xong, Lý Thường Niên đã dùng hết sức lực toàn thân, siết chặt tay bàn tay non nớt của Lý Tâm Ngọc, tay hắn như kìm sắt, siết đến nỗi Lý Tâm Ngọc đau chảy cả nước mắt.

Lý Thường Niên cố gắng mở to mắt, khàn khàn giọng nói: "Tâm Nhi, con muốn lợi dụng Quách Tiêu điều tra đan dược của trẫm…đúng không?"

"Phụ hoàng, đan dược này pha chế không đúng, lão thuật sĩ họ Ngô kia nhất định đang gạt người…"

"Tâm Nhi, dừng tay lại đi, đừng dấn sâu vào nữa nữa!"

"Nhưng đan dược đã làm hư hết thân thể người, người không thể tiếp tục uống nữa!"

"Nghe lời ta, Tâm Nhi! Trẫm đã không còn gì rồi, không như con và Lý Tấn, các con còn trẻ, không nên vì ta mà tổn hại…Tâm Nhi, dừng tay lại đi, ngoan ngoãn đi lấy chồng, Quách gia sẽ bảo vệ con một đời bình an…. »

Lý Thường Niên hô hấp một cách khó khăn, ánh mắt bắt đầu rã rời, thở từng ngụm mới khó khăn phát ra âm thanh : « Tin ta đi, Tâm Nhi, chân tướng còn tàn khốc hơn con tưởng tượng nhiều, con cùng Lý Tấn… không gánh nổi đâu… »

« Phụ hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ! »

« Con gái, trẫm vô năng, không bảo vệ được mẹ con, cũng không bảo vệ được con…Đừng điều tra nữa, nghe trẫm, chỉ cầu các con bình an sống sót, đã đủ rồi… »

Mà một khắc sau đó, trên giường rồng Lý Thường Niên hóa thành sương khói, hình ảnh đột nhiên xoay chuyển, biến thành hình ảnh Thanh Hoan điện.

Cửa đại điện bị một người đá văng, nàng thấy đại thái giám Lưu Anh lạnh lẽo vác kiếm đi tới, cười âm hiểm : « Lão nô mượn đầu của trưởng công chúa dùng một lát. »

« Không được ! » Trên giường nhỏ trong Thanh Hoan điện, Lý Tâm Ngọc hét lớn một tiếng, đột nhiên mở mắt, kinh hồn bật dậy.

Trời tối, xung quanh bốn bề im ắng, nàng lại mơ thấy kiếp trước.

Cả người Lý Tâm Ngọc toát mồ hôi lạnh, một tay đỡ trán, ôm lấy chính mình đang run lẩy bẩy. Đan dược, xuất giá, Lưu Anh,…Kiếp trước chằng chịt như mạng nhện trói buộc nàng, khiến nàng không kịp thở.

Cho dù đã trải qua hai kiếp, nàng đều không tìm thấy mấu chốt cuối cùng.

Kiếp trước, Lý Tâm Ngọc mới vừa hoài nghi đan dược có vấn đề, phụ hoàng đã qua đời đột ngột, lão thuật sĩ sợ tội tự sát, manh mối liền đứt đoạn. Nàng lợi dụng Quách gia truy tìm chân tướng vụ sát hại Uyển Hoàng hậu, ai ngờ trên đường xuất giá lại bị Bùi Mạc cướp dâu, sự việc đành đứt đoạn từ đó ; vất vả lắm mới trở lại cung Trường An, nhưng vừa về thì binh biến, Đại Đô Hộ Vương Kiêu làm phản, bắn bị thương một chân của nàng, Lưu Anh thừa dịp hoàng cung hỗn loạn, xông vào Thanh Hoan điện, giết chết…

Lưu Anh ?

Nghĩ tới cái tên này, Lý Tâm Ngọc liền đau đầu. Nàng trọng sinh tới kiếp này, việc đầu tiên làm chính là giết chết Lưu Anh, nhưng lại bỏ qua một sự thật : Lưu Anh trước giờ tham tài sợ chết, Lang Gia Vương đảo chính, hắn không nhân cơ hội này vơ vét tiền tài chạy nạn, trái lại xông vào Thanh Hoan điện áp sát công chúa, điều này không giống tác phong của hắn .

Chẳng lẽ hắn bị người khác giựt dây ?

Giả sử thật sự có người khác giật dây, vậy người đó là ai ? Hắn sao lại căm hận người nhà họ Lý đến vậy ? Dùng đan dược giết hại tiên đế không nói, còn giựt dây để Lưu Anh đến giết nàng.

Là Lang Gia Vương, hay là…Bùi Mạc ?

Không, không thể nào là Bùi Mạc. Hắn không phải là loại người hại người theo cách thâm độc như vậy.

« Công chúa, người vẫn ổn chứ ? » Có tiếng gõ cửa, tiếng nói vững vàng của Bùi Mạc truyền đến mang theo một tia lo lắng không dễ dàng phát giác : « Lại mơ thấy ác mộng ? »

Chẳng hiểu vì sao, vừa nghe tiếng hắn, nội tâm như sóng trào của Lý Tâm Ngọc liền bình ổn lại trong nháy mắt. Nàng nhẹ nhàng « ừ » một tiếng, thân thể không còn run rẩy nữa, uể oải nói : « Bùi Mạc, mang cho ta chén trà nóng. »

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!