Chương 2: (Vô Đề)

"Tội nô Bùi Mạc, từ nay về sau chính là người của công chúa rồi."

"Công chúa, Bùi Mạc ta là người cứng nhắc, nếu người đã vô tình, tốt nhất không tìm ta chơi đùa."

"Lý Tâm Ngọc, rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi can tâm tình nguyện thuần phục ta, không dám nhìn nam nhân khác trong thiên hạ dù chỉ một chút."

"Lý Tâm Ngọc ta cho ngươi hai lựa chọn: hoặc là gả cho ta, hoặc là đợi ta đoạt lấy thiên hạ rồi buộc ngươi phải gả cho ta..."

Chuyện cũ trước kia như  đèn kéo quân, bên trong là một mớ đen hỗn độn, âm thanh của Kim Linh truyền đến từng đợt lanh lảnh, tựa hồ đang chỉ dẫn cái gì đó. Ý thức của Lý Tâm Ngọc đi theo thanh âm của Kim Linh, trong hư không nhìn thấy một tia sang, quang cảnh dần hiện ra mờ mờ ảo ảo, bên tai nàng tiếng ồn ào như thủy triều ngày càng rõ ràng..

"…Tỉnh rồi, tỉnh rồi, công chúa tỉnh lại rồi!"

"Nhanh, đi báo cho phụ hoàng, muội muội tỉnh lại rồi!"

Lý Tâm Ngọc dùng hết sức nhấc mí mắt nặng nề lên, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tấm rèm mỏng màu đỏ, con ngươi chậm rãi chuyển động, tìm về hướng phát ra tiếng ồn, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi khoác cẩm y màu vàng đỏ.

Tầm nhìn hỗn độn dần trở nên rõ rang, càng thấy dáng vóc của thiếu niên này vô cùng quen thuộc, tiếng nói cũng hết sức quen thuộc, Lý Tâm Ngọc bất chợt hồi hộp, liều mình ngồi dậy.

Thấy nàng tỉnh dậy, đám thái y đang vừa quỳ vừa nơm nớp lo sợ cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị thái tử đang lo lắng cho muội muội kia lôi ra chém đầu. 

Nhưng dáng vẻ của Lý Tâm Ngọc lại có chút ngây ngốc, tóc tai bù xù trừng mắt nhìn thiếu niên áo vàng, ngỡ ngàng hồi lâu mới cẩn thận kéo dài thanh âm pha chút run rẩy: "Hoàng…hoàng huynh?"

Lý Tấn thu lại vẻ tàn bạo, khuôn mặt lộ rõ vui mừng, liên tục gật đầu: "Là ta, là ta! Tâm Nhi ngươi dọa chết ca ca rồi. Ta đã nói rồi, thứ súc sinh đó quá mạnh, không cho muội cưỡi muội lại một mực không nghe, ngã từ lưng ngựa xuống thật không phải chuyện đùa. Nếu muội thực sự không tỉnh lại, ca ca sẽ chém hết đống lang băm này."

Lý Tâm Ngọc đỏ mắt, vội đánh gãy lời hắn: "Không phải đã để ngươi trốn đi rồi sao."

"…Trốn?" Lý Tấn không hiểu muội muội mình đang nói gì, cho rằng nàng lo lắng mình cũng bị ngựa làm bị thương, liền nói: "Con bé ngốc này, muội ngã đến ngất đi, ta sao lại có thể một mình bỏ chạy? Chúng ta là huynh muội ruột thịt, đã thề sẽ cùng đồng cam cộng khổ…"

Hắn run lên một hồi lâu mới từ từ phản ứng lại: Hắn – là chủ tử Đông cung cao quý, là Thái tử thiên hạ, lại bị ăn một bạt tai.

Mà người tặng hắn cái bạt tai lại chính là người hắn yêu thương nhất

- muội muội hắn. 

Lý Tấn tính cách ngang ngược lại thô bạo, nếu là người khác chỉ cần chạm vào một ngón tay hắn thôi cũng sẽ bị hắn băm thành từng mảnh cho chó ăn. Nhưng người ra tay lại là muội muội hắn, là bảo bối từ nhỏ đến lớn được hắn nâng niu trong lòng bàn tay. Vì thế hắn không hề tức giận, nếu có chỉ là cảm thấy oan ức.

Lý Tâm Ngọc đau thương không ngớt, nghiêng người siết chặt vạt áo Lý Tấn, chất vấn hắn bằng giọng dữ tợn: "Không phải ta đã đánh ngươi ngất xỉu để Bạch Linh mang ngươi đến phía Nam tị nạn sao? Không phải ta đã để ngươi được sống tiếp sao! Ta thà chết cũng muốn bảo toàn mạng sống của ngươi, ngươi lại là đồ không có chí tiến thủ, sao lại xuất hiện ở đây, sao lại cùng ta dấn vào vực sâu địa ngục này.

Nếu đã như vậy, ta chết còn có nghĩa lý gì?"

"Tâm Nhi…" Lý Tấn nhất mực bối rối, lát sau mới run rẩy đưa tay sờ lên trán Lý Tâm Ngọc: "Tâm Nhi, muội bị trúng tà hả?"

Tay Lý Tấn chẳng khác nào tay nữ nhân, vừa trắng nõn nhẵn nhụi lại vô cùng ấm áp. Chính sự  ấm áp đó đánh thức thần trí Lý Tâm Ngọc, nàng bắt đầu cảm thấy có điểm không đúng. Nàng thở hổn hển, chậm rãi buông tay khỏi vạt áo Lý Tấn. 

Nhìn quanh bốn phía, điện Thanh Hoan  được trang trí lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, chỉ có thể là những năm trước mới nguy nga lộng lẫy như vậy. Nàng trầm tư quan sát đám thái y đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, có kẻ đáng ra đã bị khép vào tội chết vì phản loạn, có kẻ sớm đã trốn khỏi hoàng cung đi lánh nạn, không thể đều xuất hiện ở Thanh Hoan điện; nàng nhìn lại khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Lý Tấn…

Sao nhìn hắn lại trẻ đến vậy, giống như chỉ vừa mới qua tuổi thiếu niên vậy.

Cảnh tượng không đúng, con người không đúng, ngay cả tuổi tác cũng không đúng!

Nàng run rẩy dơ hai tay lên – bàn tay trắng trẻo đến vậy, nhẵn nhụi đến vậy chỉ thiếu nữ mới có thể sở hữu.

Một hồi lâu Lý Tâm Ngọc mới ngơ ngác chấp nhận được sự thực là mình đã trọng sinh, cảm thấy  mình như đang nằm mơ. Nàng không biết kiếp trước đã tích được bao nhiêu công đức khiến trời cao ưu ái mình như vậy, tặng cho nàng cơ hội được sống lại. 

Hồi tưởng lại những việc kiếp trước, nàng vừa khóc vừa cười khiến Lý Tấn tưởng rằng muội muội hóa điên, dữ dội quát lũ thái y bò lên xem bệnh cho nàng.

Bọn thái y quỳ bên ngoài lại run lên một cái, vội vàng bò vào chuẩn bệnh, hết bắt mạch lại kê thuốc, hết kê thuốc lại dâng canh, đang ồn ào náo nhiệt thì nghe thấy một thanh âm sắc bén từ ngoài điện vọng vào: "Hoàng thượng giá đáo!"  

Lý Tâm Ngọc ngẩn ra, buông tay Lý Tấn, nhìn ra phía cửa, vừa vặn bắt gặp hình ảnh vị Hoàng đế trung niên cao gầy đang vén bức rèm che tiến vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!