Chương 15: (Vô Đề)

"Ngọc Nhị Lang?" Lý Tâm Ngọc đón lấy  chén trà trên tay Bạch Linh, một bên mân mê ly chén trà, một bên suy nghĩ về cái tên này, nói với Bùi Mạc đang đứng trong tối: "Cái tên này nghe quen tai ghê."

Bùi Mạc đứng ôm kiếm, đèn rọi vào mặt nạ hồ ly của hắn thành hai mảnh đen tối không rõ. Hắn nhìn Lý Tâm Ngọc, bình thản hỏi: "Công chúa quên rồi? Ngọc Nhị Lang là tên giả của người." 

"Ta?" Lý Tâm Ngọc suýt nữa thì sặc. Nàng thả chén trà xuống, nói: "Đúng, ta nhớ ra rồi. Nhưng ta không hề đăng ký cho ngươi !"

Nói rồi nàng dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức nhìn Lý Tấn: "Hoàng huynh, là huynh?"

"Là ta thì sao?" Lý Tấn thản nhiên đáp: "Đả nô không ra trận lẽ nào để trang trí? Cũng không phải nam sủng."

Lý Tâm Ngọc nhíu mày: "Ra trận hay không là ta quyết định, ta mới là chủ nhân của hắn!"

Lời còn chưa dứt, phán quan đã ra thông báo cuối cùng: "Mời đả nô của Ngọc Nhi Lang ra trận! Không xuất hiện coi như bỏ cuộc!"

"Ngọc Nhị Lang !! Đừng làm con rùa rụt đầu!!" Bốn phía bắt đầu vang lên tiếng nói.

Lý Tấn tiếp: "Tâm Nhi, đấu thú trận có quy tắc của đấu thú trận, có người lâm trận bỏ chạy, sau đó bị khắc tên lên bảng đen, cả đời không được bước vào nơi này nửa bước."

"Ngươi để ta cưỡi hổ khó xuống?"  Dưới lớp mặt nạ, hai mắt Lý Tâm Ngọc lấp láy, nhẹ giọng nói: "Ta biết huynh muốn gì, hoàng huynh, huynh muốn mượn cơ hội này trừ khử hắn."

Lý Tấn không đáp, quay đầu ra chỗ khác, sự im lặng này của hắn đủ nói lên tất cả. 

"Ta đi." Phía sau, Bùi Mạc tiến lên trước, thân ảnh cao ốm của hắn trong bóng tối bao phủ cả người Lý Tâm Ngọc . Hắn nói: "Mở còng ra để ta ra trận đi."

"Bùi Mạc…"

"Lâm trận bỏ chạy không phải nam nhi."  Bùi Mạc duỗi hai tay gỡ bỏ xích sắt trên cổ tay, bình thản mà nghiêm túc nói: "Để ta vào trận, điện hạ."

"Để hắn đi đi." Lý Tấn lạnh lùng nhìn Bùi Mạc, xì nói: "Nếu hắn có thể sống sót, ta sẽ không nói cho phụ hoàng biết chuyện ngươi nuôi một nô lệ họ Bùi."

"Lúc nãy trên đường huynh đã đồng ý không nhắc đến chuyện này nữa, giờ lại lật lọng!" Lý Tâm Ngọc trừng mắt nhìn Lý Tấn, trong thoáng chốc cảm thấy trống rỗng, nàng không có cách nào khác, hoặc để mình bị vào bảng đen hoặc để Bùi Mạc ra trận.

Nàng thở dài một hơi, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, bình tĩnh một chút liền ra lệnh: "Bạch Linh, mở còng cho Bùi Mạc."

"Vâng." Bạch Linh vâng mệnh mở còng.

Bùi Mạc nâng kiếm, khởi động gân cốt, đang chuẩn bị ra trận thì Lý Tâm Ngọc gọi lại.

"Bùi Mạc." Lý Tâm Ngọc đứng dưới ánh sáng, tầm mắt xuyên qua mặt nạ, xuyên qua dòng người náo nhiệt, nhìn hắn, kiên định nói từng chữ: "Nghe đây! Ngươi phải sống sót trở về, không được phép thua, không được làm ta mất mặt!"

Ánh mắt Bùi Mạc bắt đầu trở nên ác liệt, khóe miệng cong lên, chỉ nói một từ: "Được!"

Bùi Mạc chống tay vào lan can nhảy một cái, từ lầu hai nhảy xuống võ đài, động tác nhanh nhẹn, thao tác dứt khoát, đứng vững trước võ đài.

Trong nháy mắt bốn phía trở nên yên tĩnh, rồi tiếng hò hét lại bùng nổ thi thoảng lẫn với tiếng cười đùa. 

"Ơ, tên ẻo lả nhà ai đây, chưa đủ lông đủ cánh đã dám đến đây chơi đấu thú!"

Có người cao giọng cười nói: "Còn chờ gì nữa? Lên đi! Giết chết tên ẻo lả này!"

Phán quan gõ gõ trống đồng, cao giọng hét lớn: "Đả nô ra trận, mời các vị đặt cược!"

"Cái này còn cần đánh cá sao? Đả nô nhà Bạch Vô Thường đại nhân đã thắng liên tiếp bốn trận rồi, thừa sức đánh lại tên ẻo lả kia, ta đặt 200 lạng, cược Bạch Vô Thường đại nhân thắng!"

"Ta cũng đặt Bạch Vô Thường!"

"Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!"

Không một ai ủng hộ Bùi Mạc, Bạch Linh có chút lo lắng,, cúi người : « Công chúa…. »

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!