Lý Tấn không ở chính điện, không ở hoa viên, cũng không ở thủy tạ, Lý Tâm Ngọc một thân xiêm y nhạt thêu lá bạc, lắc lắc túi thơm trên tay, nghênh ngang xông vào thư phòng. Vòng qua khóm trúc, quả nhiên ở cửa phía tây đã nhìn thấy nửa bóng người thái tử đang lấp ló.
Lý Tấn khoác bên ngoài tấm áo choàng vào vàng cổ, nằm trên bàn cạnh cửa sổ, dùng quyển sách "Mạnh Tử" che mặt lại, không biết đang bày trò gì.
Lý Tâm Ngọc nhoài về phía cửa thật lâu mà vẫn chưa bị Lý Tấn phát hiện. Thái giám ở bên định lên tiếng, Lý Tâm Ngọc liền giơ ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng.
"Thái tử ca ca!"
Lý Tâm Ngọc đột nhiên lên tiếng, Lý Tấn giật mình nhảy dựng lên, theo bản năng vớ đại một quyển sách trên bàn, vờ vịt đọc lấy đọc để: "Cố thiên tướng giáng đại nhậm vu thị nhân dã, tất tiên nhược kỳ nhân chí, lao kỳ cân cốt…."
Lý Tâm Ngọc không nhìn được cười: "Hoàng huynh, huynh cầm ngược sách."
"Tâm Nhi, sao lại là muội?" Lý Tấn lúc này mới ngơ ngơ ngác ngác phục hồi lại tinh thần, thở dài nhẹ nhõm, tiện tay đem quyển sách « Mạnh Tử » ném đi, nằm nhoài trên bàn nói : « Hù chết ca ca rồi. »
« Huynh đang làm cái gì đấy ? » Lý Tâm Ngọc rướn cổ muốn xem Lý Tấn đang giấu cái gì, nhưng Lý Tấn sống chết che đậy, quả nhiên đang làm chuyện mờ ám.
Ý cười trên miệng Lý Tâm Ngọc càng rộng : « Đọc sách cũng không chăm chú đến vậy, cẩn thận lại bị Vương thái phó trách phạt bây giờ. »
Món đồ gì đó trong tay Lý Tấn bị hắn nhét dưới bàn, lại phất tay đuổi tên thái giám, rồi mới cùng muội muội kẻ trong người ngoài cửa sổ nói chuyện. Hắn hỏi : « Muội từ trước đến nay đều không có việc sẽ không đến thăm ta, nói đi, lần này là muốn gì ? »
Lý Tâm Ngọc cười đến cong mắt, tay vịn cửa sổ, chống tay lên cằm, nhìn Lý Tấn chớp chớp mắt : « Hoàng huynh, mấy ngày nữa là mùng một rồi, huynh mang ta đến Dục Giới Tiên Đô chơi đi. »
Kiếp trước, tâm nguyện lớn nhất của Lý Tâm Ngọc là được đến Dục Giới Tiên Đô chơi một lần để mở mang tầm mắt, ma xui quỷ khiến thế nào đến cả cái nguyện vọng nhỏ bé ấy đến chết cũng chưa kịp thực hiện.
« Được thôi. » Lý Tấn không nghĩ nhiều đã đồng ý. « Chỉ là đến lúc đó phải nghĩ ra cách giấu bọn Thái Phó, bằng không lại bị bọn họ răn dạy phiền muốn chết. »
Không nghĩ tới Thái tử lại dễ dàng đồng ý như vậy, Lý Tâm Ngọc vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng, liên tục hỏi : « Hoàng huynh đồng ý rồi ? Nghe nói Tiên Đô có lồng vàng giam giữ rất nhiều mỹ nhân, mỗi người mỗi vẻ, đều vô cùng lộng lẫy là thật sao ? »
« Không chỉ có lồng vàng, còn có lồng bạc, lồng gỗ đủ thứ. Mỹ nhân trong lòng đều là hàng giá trị bậc nhất, nam nữ đủ cả. Chỉ cần ngươi đủ bản lĩnh, mỹ nhân thế nào cũng có thể tùy ý chọn. »
« Thế còn đấu thú trận thì sao ? Đả nô ở đó lợi hại lắm sao ? Bọn họ quyết đấu xong sẽ có người phải chết sao ? »
« Lợi hại, sẽ chết, đến khi chết mới dừng. » Lý Tấn chỉ vài chữ tóm tắt đã vạch trần hết bản chất máu tanh tàn khốc của Đấu thú trận.
Nghe đến đây, ý cười trên môi Lý Tâm Ngọc nhạt dần, ngoẹo cổ không biết đang nghĩ cái gì.
« Sao vậy, sợ tên đả nô của muội bị người ta nện chết à ? » Lý Tấn hừ một tiếng, lườm một cái nói : « Sợ mất hắn thì không nên đi, tên đó bánh bột yếu ớt như vậy, tuyệt đối không sống qua nổi một trận. »
Lý Tâm Ngọc nhớ lại chiến trường Tu La kiếp trước, không nhịn được giải thích thay Bùi Mạc : « Hắn rất lợi hại, huynh không được xem thường hắn. »
« Ồ, vậy sao ? » Lý Tấn tiếp : « Đến lúc đó hắn bị đánh chết rồi, muội đừng có ở đó mà khóc nhè đấy nhé. »
« …. » Lý Tâm Ngọc uất ức nhìn Lý Tấn, nghĩ thầm người này sao có thể nói ra những lời quạ đen xui xẻo như thế.
« Ai, Tâm Nhi ! » Lý Tấn sợ nàng giận, chạy ra chỗ nàng dỗ dành : « Ca ca chỉ lo muội vì cái tên nô lệ kia mà đau lòng thôi. Ta nuôi đến bảy tên đả nô, mỗi tên đều được chọn trong cả trăm tên, thế mà sau vài trận đấu thú giờ chỉ còn ba tên…rồi rồi rồi, ta không nói nữa, không nói nữa. »
Lý Tâm Ngọc lườm hắn một cái, nói : « Ngươi về đọc sách đi, ta đi thăm phụ hoàng đây. »
« Phụ hoàng ? Không phải phụ hoàng đang cầu xin thuốc tiên trong mê muội sao, đã mấy ngày rồi không thượng triều, muội đi tìm ông ấy làm gì ? »
Lý Tâm Ngọc không đáp. Nhớ lại kiếp trước, Lý Thường Niên vì sao mà chết, tim nàng cứ nhói mãi không ngừng. Sau khi trọng sinh, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng đã sớm mất đi mẫu thân, không thể lại mất đi phụ thân được. Huống hồ con cái Hoàng thượng chưa ai trưởng thành, chưa thể gánh vác nổi trọng trách bảo vệ giang sơn.
Lý Tấn vội vã khoác áo đuổi theo "Đợi đã, ta đi cùng muội. »
Dưỡng Sinh điện trước sau một vẻ quạnh quẽo, quạnh quẽo đến nỗi không ai tin đây là nơi ở của một bậc đế vương.
Trong đình viện, huynh muội nhà Đồng Triều chắp tay hành lễ, Lý Tâm Ngọc không để ý đến bọn họ, trực tiếp đến đẩy cửa đại điện.
Trong điện rộng rãi, cửa sổ khép hờ, nước nóng bốc hơi nghi ngút, một mùi thuốc hỗn hợp khó ngửi phả vào mặt. Hai bên đại điện, hàng trăm cây nến xếp thành hai hàng, ngay chính giữa là một lò luyện đan khổng lồ, dưới đáy là củi xếp chồng, lửa nóng đốt hừng hực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!