Buổi sáng thứ bảy, Hà Dũng nhắc đến một chuyện với con gái.
"Ngày mai anh họ nhà chú ba của con sẽ kết hôn, con có muốn đi không?"
Hà Diệp nghi ngờ nhìn về phía ba mình: "Chú ba nào cơ ạ?"
Hà Dũng là con một, nhưng ông có mấy người anh em họ, trong đó có mấy người có cùng ông nội với ông, có cùng ông nội là cùng họ.
Từ nhỏ Hà Diệp đã sống ở thành phố nên cô không thân quen gì lắm với mấy họ hàng thân thích ở quê quán, gần như lần nào về đấy ba cô cũng phải nhắc cô người này người kia.
"Là người có nốt ruồi đen to cạnh khoé miệng ấy."
Đặc điểm nhận dạng này đã đủ rõ ràng, Hà Diệp lập tức nhớ ra, cô cũng nhớ ra ông anh họ sắp kết hôn kia là ai, người hồi còn nhỏ cao to nhất và thường xuyên giành đồ ăn vặt của cô.
Hà Diệp gẩy gẩy cái đũa: "Con không muốn đi."
Vốn dĩ cô đã không thích môi trường đông người, kiểu đám cưới như này chính là nỗi tra tấn đối với cô, nhưng nếu ba muốn cô đi thì Hà Diệp sẽ phối hợp.
Hà Dũng cũng hiểu con gái mình, thấy con gái cúi đầu, môi cũng đã hơi mím lại, ông cười nói: "Không muốn đi thì không cần đi đâu, đấy cũng đâu phải anh họ gần gũi gì đâu, có gì ba sẽ nói lớp 12 bọn con có rất nhiều bài tập, không ai nói gì được đâu."
Hà Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hà Dũng: "Nhưng tối nay hơn tám giờ là ba phải đi rồi, chắc chắn ngày mai sẽ uống rượu nên đến sáng thứ hai ba mới trở về, con ở nhà một mình liệu có vấn đề gì không?"
Hà Diệp: "Không sao đâu ạ, vừa hay ngày mai là ngày nghỉ, con có thể đến trông siêu thị."
Hà Dũng: "Không cần đâu, con ở nhà học bài làm bài tập đi, siêu thị đóng cửa một ngày."
Hà Diệp: "Con đến siêu thị cũng làm bài tập được, không mở cửa một ngày là kiếm ít đi tiền của một ngày, ba không xót nhưng con xót đấy ạ."
Hà Dũng bị cô con gái mê tiền chọc cho cười ha hả: "Vậy được, ba để chìa khoá ở nhà, tiền ngày mai kiếm được đều là của con tất."
Hà Diệp thích tích cóp tiền lại càng trở nên nhiệt tình hơn.
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng Hà Diệp đã tỉnh dậy, cô ăn một bữa sáng đơn giản rồi đeo cặp sách đã được chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua đến siêu thị.
Nhân lúc còn chưa đông khách, Hà Diệp nhanh chóng lau một lượt mặt sàn siêu thị, rồi lại cầm giẻ lau lau từng hàng từng hàng của kệ hàng một lượt.
Phòng học là của nhà nước, cô quét dọn rất nghiêm túc, mà siêu thị lại là tài sản riêng của nhà mình, Hà Diệp dọn dẹp mà không biết mệt là gì, trái lại cô còn thấy thích thú.
Chuẩn bị xong tất cả, các khách hàng cũng liên tục đi vào.
Cứ một lúc Hà Diệp lại tính tiền cho khách, một lúc sau lại học bài làm bài, cả ngày trôi qua muôn màu muôn vẻ.
"Hà Diệp?"
Hà Diệp đang mặt ủ mày chau giải một đề toán thì bỗng dưng lại nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc gọn gàng khí chất nho nhã đang đứng trước cửa, khóe miệng đang nở nụ cười, trong mắt có sự bất ngờ, còn có cả sự quan tâm của người lớn đối với con cháu.
Hà Diệp nhớ ra người này là ba của Châu Hướng Minh, cách đây không lâu ông ấy còn lái xe đến đón bọn họ đi học về.
Cô vội vàng đứng lên: "Chú Châu, chú đến mua đồ ạ?"
Ba Châu: "Khăn giấy nhà chú sắp dùng hết rồi nên cô cháu bảo chú ra đây mua bịch mới. Ba cháu đâu rồi?"
Hà Diệp: "Ba cháu về quê ăn cưới rồi, hôm nay cháu đến trông siêu thị."
Ba Châu nhìn sách vở trước mặt cô gái, không khỏi thấy hâm mộ: "Cháu hiểu chuyện quá, mà Hướng Minh nhà chú giờ này còn đang rúc trong ổ chăn ngủ nướng."
Đầu tiên là Lục Tân, giờ lại có thêm một Hà Diệp, ba Châu thật sự không thể không chê con nhà mình lười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!