Lục Tân đặt dụng cụ trở lại chỗ cũ, đeo cặp lên vai, tắt đèn rồi đóng cửa.
Hai người nhìn nhau, Hà Diệp đi tới, đi sau anh một bước.
Khu nhà giảng dạy trống rỗng cực kỳ yên tĩnh, âm thanh duy nhất trong hành lang là tiếng bước chân của hai người bọn họ đang lần lượt bước xuống.
Đi đến giữa hai tầng bục giảng, Lục Tân quay đầu lại hỏi: "Tối nay trực nhật, cậu đã bảo với người nhà không?"
He Ye: "Có chứ, bố tôi biết tôi sẽ về muộn."
"Vậy thì tốt, nếu không có thể họ sẽ lo lắng."
Cuộc trò chuyện đơn giản nhanh chóng kết thúc, cả hai bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cùng nhau đi đến nhà để xe.
Buổi sáng, hai người bọn họ đến trường vào hai thời điểm khác nhau, đương nhiên xe đạp cũng đậu ở hai nơi khác nhau, Hà Diệp mở khóa xe, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lục Tân còn chưa đi tới chỗ để xe của anh.
Cô đẩy xe đi ra ngoài đợi anh.
Thấy Lục Tân ngồi lên xe, Hà Diệp mới thôi nhìn, chậm rãi đạp xe tiến về phía trước.
Lục Tân nhanh chóng đuổi kịp cô.
Trường trung học phổ thông số 2 nằm ở trung tâm thành phố, cho dù hiện tại đã mười giờ tối, bên ngoài vẫn còn rất nhiều những người đi bộ. Hơn nữa thành phố An cũng là một thành phố lớn, an ninh luôn được đảm bảo khá tốt. Học sinh cấp ba có tiết tự học vào buổi tối cũng không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn.
Hà Diệp không sợ về nhà một mình nhưng cô không thể phủ nhận rằng khi đi dạo vào ban đêm, nếu có bạn cùng lớp bên cạnh, cảm giác an toàn cũng được nâng cao hơn nhiều.
Có lẽ sẽ hoàn hảo hơn nếu cô giao tiếp với đối phương tốt hơn một chút, hoặc có thể tìm chủ đề để nói chuyện một cách tự nhiên thay vì cứ im lặng mãi như bây giờ.
"Tôi không giỏi bắt chuyện lắm."
Sau khi đạp xe bên cạnh nhau được một lúc, Lục Tân đột nhiên lên tiếng.
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm: "Tôi cũng vậy, tôi cứ lo cậu sẽ cảm thấy tôi là người bất lịch sự."
Lục Tân: "Có thể nhìn ra được, yên tâm, tôi không nghĩ vậy đâu."
Hà Diệp mỉm cười.
Lục Tân: "Tôi vẫn muốn xin lỗi cậu về những gì đã xảy ra ngày hôm qua."
Hà Diệp nghi ngờ nhìn qua.
Lục Tân: "Châu Hướng Minh giả ho ấy."
Hà Diệp ngay lập tức sực tỉnh, chuyển ánh mắt sang nhìn ngắm đường phố.
Lục Tân: "Tôi đã nói chuyện với cậu ấy rồi, sau này cậu ấy sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa."
Dù sao thì mọi chuyện đã qua, Hà Diệp cũng không hẹp hòi như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không sao, cứ nói rõ ràng là được rồi."
Lục Tân liếc nhìn bóng hình cô trên mặt đất.
Dường như anh không thể giải thích điều đó rõ ràng với Châu Hướng Minh được.
Anh không quen nói dối.
Sự thật không thể chối cãi, anh thường lựa chọn im lặng trước những sự việc đã tồn tại nhưng không muốn nhắc đến.
Cung đường dài khoảng một kilomet, đi qua ba cột đèn giao thông, rất nhanh đã đến khu chung cư quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!