Tiếng Trung vô cùng sâu sắc uyên thâm, có khi chỉ một câu nhưng lại có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn này của Lục Tân, Hà Diệp lập tức ngơ người ra.
[Có lẽ tôi không thể kiên quyết từ chối như em được.]
Nói cách khác, có thể Lục Tân sẽ không từ chối việc quay lại tái hợp với cô?
Hà Diệp không theo đuổi anh nên nguyên nhân Lục Tân từ chối chỉ có thể là do người lớn trong nhà đứng giữa giật dây xúi giục mà thôi.
Nhưng nếu thế vì sao Lục Tân lại không thể kiên quyết từ chối chứ?
Là do dì Lâm đã quá nhiệt tình khiến anh không thể chống đỡ được nên cuối cùng đành phải thỏa hiệp với bà ấy, hay là do anh vẫn còn chút xíu ý tứ về phương diện kia với cô?
Hà Diệp càng suy nghĩ càng thấy loạn, lúc học cấp ba môn ngữ văn chính là môn chuyên gia kéo chân sau làm ảnh hưởng đến thành tích của cô. Trong đó phần đọc hiểu lại chính là phần cô dễ mất điểm nhất.
Đối với dòng tin nhắn vẫn còn mơ hồ chưa rõ ý này, biện pháp đơn giản nhất để hiểu là hỏi thẳng Lục Tân nhưng ngộ nhỡ anh thừa nhận quả thực anh vẫn còn thích cô thì sao. Cô nên làm gì bây giờ?
Hà Diệp vẫn nhớ như in cảm giác xấu hổ lúng túng giày vò trong hai ngày đầu mới nhậm chức kia, vất vả lắm hai người họ mới khôi phục lại mối quan hệ bạn cũ tương đối tự nhiên như bây giờ.
Dù Hà Diệp có nghĩ mãi cô cũng không có cách nào tưởng tượng nổi nếu như Lục Tân lại tỏ tình với cô một lần nữa, câu chuyện giữa họ sẽ đi đâu về đâu.
Đương nhiên, suy nghĩ này hoàn toàn chỉ là phỏng đoán một phía của cô, chưa chắc Lục Tân đã suy nghĩ giống cô.
Cô cứ ngồi thừ ra đấy do dự chần chừ một lúc lâu, xuất phát từ hội chứng đà điểu*, Hà Diệp mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn của Lục Tân.
*Hội chứng đà điểu: một dạng thiên kiến nhận thức, khi con người né tránh thay vì đối mặt với thông tin tiêu cực. Tên gọi "hiệu ứng đà điểu" được lấy cảm hứng từ một quan niệm cũ rằng đà điểu vùi đầu vào cát để trốn kẻ thù.
Tổ trưởng: [Ngủ rồi à?]
Tổ trưởng: [Ngủ ngon.]
Tuy anh chúc như vậy nhưng Hà Diệp lại không thể ngủ ngon cho được, bởi vì cứ suy nghĩ về giả thuyết đó mà hiếm khi cô lại mất ngủ.
Hôm thứ bảy, sau khi ăn tối với ba và Ngô Lị xong, Hà Diệp bắt xe quay về Đan Quế Gia Viên.
Cô có chút lo lắng không biết bác gái có đến cửa hàng bán hoa quả thật không nhưng cô lại không thể chủ động nghe ngóng thông tin từ chỗ Lục Tân. Sự mông lung không biết rõ này càng khiến cô mong đợi chuyện này hơn.
Cô không hỏi gì nên cả ngày hôm nay Lục Tân cũng không liên lạc với cô.
Chủ nhật của kỳ nghỉ đông được nhà nước điều chỉnh thành ngày đi làm bù nên ngày này công chức viên chức nhà nước vẫn tiếp tục đi làm.
Ga tàu điện ngầm nằm ở vị trí bên đường đối diện góc đông nam khu chung cư, Hà Diệp mặc áo lông đứng trên lề đường cùng chờ đèn đỏ với những người đi đường khác.
Một chiếc xe ô tô màu đen đi chậm lại rồi đỗ bên cạnh lối vào trạm tàu điện ngầm. Chiếc xe có màu đen sẫm sáng bóng thu hút không ít ánh nhìn.
Hà Diệp cũng để ý thấy chiếc xe này, trong lúc cô đang cảm thấy chiếc xe này trông khá quen thì cửa kính xe vị trí ghế lái cũng từ từ hạ xuống. Lục Tân nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, hàm ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Vì sao mỗi lần nhìn thấy anh cô đều thấy căng thẳng, lo lắng vậy chứ?
Là do tất cả các cặp nam nữ đã chia tay rồi sau đó gặp lại nhau đều như vậy hay điều này chỉ áp dụng cho mình cô?
Cô vừa thầm than thở trong lòng vừa cười cười với Lục Tân, khi đèn giao thông chuyển từ đèn đỏ sang đèn xanh, Hà Diệp cũng đi theo dòng người sang bên kia đường.
Rất nhanh sau đó, cô đã xoay người ngồi vào vị trí ghế lái phụ của chiếc xe Porsche Panamera.
Lục Tân lái xe đi qua ngã tư trước mặt trước rồi sau đó mới quay sang nhìn cô một cái: "Chuyện của mẹ tôi, tôi vẫn nên nói với em một câu xin lỗi."
Nghe anh nói xin lỗi mình, trái tim Hà Diệp thắt lại như bị ai bóp mạnh một cái: "Bác gái thật sự đi tìm ba tôi rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!