Xe của Lục Tân vẫn luôn bám theo xe của Châu Hướng Minh.
Rất nhiều lần Châu Hướng Minh muốn mắng người anh em tốt ngày xưa này, nhưng vừa mở miệng đã bị Chu Tình ngăn lại: "Tập trung lái xe đi, an toàn là trên hết."
Châu Hướng Minh đành phải nhịn xuống.
Chu Tình quay đầu lại nói chuyện với Hà Diệp: "Lục Tân sẽ ăn cơm với chúng ta, cậu có ngại không?"
Hà Diệp cười khổ: "Tớ cũng quen rồi."
Bất kể trải qua chuyện gì, cảm giác ban đầu chắc chắn là ấn tượng và sống động nhất, cảnh ngại ngùng tương tự xảy ra thêm nhiều lần nữa thì sự phản kháng cũng sẽ tăng lên theo.
Châu Hướng Minh ủ rũ cắt ngang: "Cậu không nên mềm lòng gọi cậu ta tới."
Hà Diệp: "Dù sao thì anh ấy cũng là bạn tốt nhất của cậu, nếu thật sự đoạn tuyệt thì người khó chịu vẫn là cậu mà."
Chu Tình: "Đúng vậy, tối hôm qua cậu còn giận đến phát khóc mà."
Châu Hướng Minh trợn to hai mắt: "Cái rắm, ai bảo cậu…"
Chu Tình: "Nhìn hai mắt là biết, lo lái xe đi!"
Châu Hướng Minh: "..."
Nửa tiếng sau, hai chiếc ô tô cùng lái vào hầm gara của trung tâm mua sắm.
Châu Hướng Minh chọn chỗ đậu xe gần sảnh thang máy, Lục Tân lái xe lên trước một khoảng nữa mới tìm được chỗ trống.
Chu Tình khoác tay Hà Diệp, ba người đứng ngoài sảnh thang máy đợi Lục Tân.
Không lâu sau, Lục Tân xuống xe rồi thong thả đi về phía bên này.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác chiếc áo gió, không cài cúc.
Tổng thể màu đen càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp của anh. Chiếc thắt lưng bên trong chia phần trên cơ thể, eo và chân thành một tỷ lệ hoàn hảo.
Chỉ với dáng người như vậy, những cô gái vô tình đi ngang qua anh đều tim đập thình thịch, lén nhìn anh.
Cơ thể Chu Tình bất động, cô ấy đưa đầu đến gần Hà Diệp, nhỏ giọng nói: "Lục Tân này, chó thì chó thật, mà đẹp trai thì cũng đẹp trai thật đó."
Ngay khi Lục Tân xuống xe Hà Diệp đã cụp mắt xuống, cô không nhìn mặt mũi nhưng trong lòng lại tán đồng.
Châu Hướng Minh khinh thường đứng chắn trước mặt hai cô gái, quay lưng về phía Lục Tân nhắc nhở họ: "Xin hãy nhớ kỹ, ai mới là người bạn, thật, sự đưa đón các cậu đi ăn lẩu vào mùa đông nhé!"
Hai cô gái cùng cười: "Cậu!"
Khi Lục Tân đi tới thì thấy Hà Diệp đang đứng bên cạnh Chu Tình, dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng.
Chỉ là trên người cô như lắp một chiếc ra
-đa, khi nhận ra anh đến gần, cô đột nhiên gượng gạo thu nụ cười lại rồi chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Châu Hướng Minh hừ lạnh một tiếng, là người đầu tiên đi vào trong, đi được vài bước anh ấy chợt cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại thì thấy Chu Tình ôm cánh tay Hà Diệp, tươi cười đi bên cạnh Lục Tân.
Châu Hướng Minh: "..."
Chu Tình tán gẫu với Lục Tân: "Ôi thiên tài à, đừng trách Châu Hướng Minh tức giận nữa, sao cậu về mà không nói với cậu ấy một tiếng? Lý do bận quá không chấp nhận được đâu, cậu đổi cái khác đi."
Châu Hướng Minh nheo mắt lại, muốn nghe xem Lục Tân có thể nghĩ ra chiêu gì mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!