Chương 42: Đi đi tổ trưởng của chúng ta không ăn thịt người đâu

Cung Hàng là người quay trở lại sau cùng, trên tay anh ấy bưng hai hộp dâu tây lớn đã rửa sạch, đặt lên chiếc bàn trà màu trắng trong khu vực nghỉ ngơi: "Mọi người đều đến nếm thử đi, khá là ngọt đấy."

Phùng Thu Vũ vốn dĩ đã ngồi sẵn trên ghế sô pha chớp chớp mắt nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp chỉ có thể bất lực trong lòng.

Từ khi đại học đến khi làm nghiên cứu sinh, bạn học nam theo đuổi cô gần như chưa khi nào không có. Tuy rằng dăm bảy loại phương thức theo đuổi khiến cô mệt mỏi ứng phó nhưng đồng thời cũng giúp cô tích lũy được kinh nghiệm dày dặn. Bởi thế cho nên khi Cung Hàng cố ý đặt một hộp dâu tây trước mặt của cô, đã thế lại còn liếc mắt nhìn đầy ẩn ý thì Hà Diệp đã ​​hiểu rõ ràng rằng Cung Hàng không hề có ý định che giấu.

Theo đuổi trực tiếp thì còn có thể dứt khoát từ chối chứ bây giờ Cung Hàng chỉ mời mọi người ăn dâu tây thôi, nếu như cô không ăn thì ngược lại mới thấy kỳ lạ.

Khi Phùng Thu Vũ đã bắt đầu ăn quả thứ hai, Hà Diệp cũng với tay ra cầm lấy một quả dâu tây.

Cô vừa bỏ quả dâu tây vào trong miệng thì qua khoé mắt thấy có một đôi chân dài từ khu vực làm việc đi tới.

Không cần phải ngước mắt lên nhìn cũng biết người đó là ai.

"Tổ trưởng, quả này to nhất, cho cậu này!" Trình Duệ vô cùng nịnh hót đưa cho Lục Tân một quả dâu tây to.

Lục Tân mỉm cười, nhận lấy quả dâu tây rồi nhìn về phía Cung Hàng, người đang đứng đối diện với Hà Diệp, một tay chống lên lưng ghế sô pha bên cạnh, bày ra dáng vẻ tương đối ngầu và bảnh bao và nói: "Cảm ơn."

Cung Hàng:...

Lời này của tổ trưởng nói không có vấn đề gì nhưng tại sao ánh mắt của tổ trưởng lại khiến anh ấy có đôi chút chột dạ?

Xét về tuổi tác, Lục Tân là người trẻ thứ hai trong số mười người, mới hai mươi bốn tuổi, chỉ lớn hơn so với Hà Diệp một chút.

Nhưng xét về cảm giác mang đến cho người khác thì đến cả tổng giám đốc Từ, lãnh đạo cấp cao của toàn bộ trung tâm nghiên cứu và phát triển này cũng phải chịu thua Lục Tân.

Nam chính lạnh lùng trong phim truyền hình là diễn xuất mà ra còn Lục Tân là thực sự lạnh lùng. Tuy nhiên, các loại thành tích khác nhau của anh đã nâng đỡ cho thứ năng lượng vô hình mà anh phát ra một cách đáng chết, khiến cho người ta không thể không phục.

Năm giờ chiều, Trình Duệ đưa mắt nhìn nhóm ba người Hà Diệp đang vùi đầu làm việc ở phía đối diện sau đó chậm rãi quay đầu lại rồi hỏi bằng vẻ trịnh trọng: "Tổ trưởng, bữa cơm tối nay, mấy giờ thì chúng ta xuất phát?"

Có ai đó vì bật cười mà ho khụ khụ.

Trong hoàn cảnh ngành công nghiệp internet 996 tồn tại phổ biến, việc tổ vận hành và điều khiển bọn họ mỗi tối thường tan làm lúc bảy giờ đã khiến cho các tổ khác vừa rất hâm mộ lại vừa rất ghen tị.

Hai tay Lục Tân đang gõ bàn phím, hỏi: "Đặt nhà hàng nào thế?"

Trình Duệ: "Là cái quán ăn gia đình mà lần đầu tiên cậu mời chúng tôi đến ăn ấy, ăn ngon thì ngon thật nhưng mà lại hơi xa."

Lại có người ho khan một tiếng, Trình Duệ hung dữ trừng mắt với người đó một cái.

Lục Tân: "Mười phút nữa xuất phát."

Trình Duệ hú như khỉ rồi nhảy cẫng lên, giống như học sinh tiểu học vui vẻ khi đón năm mới: "Tuyển người mới thật tốt, sau này mỗi năm chúng ta đều tuyển một người đi!"

Phùng Thu Vũ: "Nằm mơ à, trừ phi cậu nghỉ việc nhé."

Ăn miếng trả miếng xong, cô ấy cũng vừa cười vừa kết thúc công việc của ngày hôm nay.

Mười phút sau, Trình Duệ cùng với người mời cơm khách là tổ trưởng đi trước tiên, dẫn đầu nhóm người của tổ vận hành và điều khiển nghênh ngang đi xuyên qua hành lang, đi về phía thang máy.

Trong văn phòng truyền tới một tiếng rống oán giận: "Lục Tân, cậu không cần phải phách lối quá như thế đâu nhé!"

Phùng Thu Vũ vừa cười vừa thì thầm nói nhỏ với Hà Diệp: "Anh đại Phương của tổ thị giác đấy, một tên cuồng tăng ca, lúc nào cũng thấy không vừa mắt với tổ chúng ta."

Hà Diệp bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!