Chương 35: [Chia tay đi, tôi không muốn yêu đương với anh nữa.]

Đối mặt với chiếc giường trống không, Lục Tân ngẩn người.

Trong quá trình từ khi ra khỏi nhà vệ sinh đến lúc đứng ở đây, anh đã âm thầm xử lý xong những thông tin thu thập được bằng mắt trong đầu.

Lục Tân đột nhiên nhìn về phía bàn học.

Chỗ đó để chiếc ba lô màu đen của anh nhưng vị trí của chiếc ba lô đã thay đổi, bên cạnh còn thêm một chai nước suối.

Lục Tân vọt tới trước bàn học.

Ba lô đã bị mở khóa, cái hộp đồ chói mắt kia đặt bên ngoài.

Điện thoại và thẻ căn cước của cô đều không thấy đâu, kem chống nắng vẫn còn vì nó không phải đồ dùng cần thiết khi đi ra ngoài.

Cả người Lục Tân rét run, anh cầm điện thoại lên, cầm thẻ phòng đi qua huyền quan, vừa đi vừa gọi điện cho cô.

Trong điện thoại chỉ có tiếng tút tút, khi Lục Tân đi đến trước thang máy, ngay khi anh cho rằng cô sẽ không nghe điện thoại thì đầu bên kia đã bắt máy.

Trái tim vẫn treo lơ lửng, Lục Tân yên lặng vài giây, mờ mịt hỏi: "Hà Diệp, em đang ở đâu?"

Anh không để ý tới giọng anh đang run rẩy.

Có lẽ cô gái đầu bên kia điện thoại cũng không chú ý, bởi vì cô đang khóc: "Lục Tân, em muốn về nhà."

Cô đi theo bạn trai tới một thành phố lớn tuy rất nổi tiếng nhưng lại hoàn toàn xa lạ.

Cô muốn tự đi nhưng lại không ngăn được nước mắt, những người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn cô, tay cô không ngừng run rẩy, ngay cả xe cũng không dám gọi.

Lục Tân có thể bắt nạt cô thì tài xế taxi cũng có thể.

Ngồi xe buýt?

Trạm dừng xe ở đâu? Cô không nhìn thấy, cũng không biết phải đi đâu để tìm.

Nếu là khi khác chắc chắn cô không có vấn đề gì nhưng hiện giờ cô không làm được.

Vậy nên Hà Diệp vẫn nhận điện thoại của Lục Tân, vẫn hy vọng anh sẽ quay trở lại thành người bạn cùng lớp cô quen, sẽ giúp cô một lần.

"Được, anh đưa em về nhà, bây giờ em ở đâu?"

Lục Tân thu lại cánh tay đang ấn nút thang máy, bước nhanh về phòng khách sạn.

"Em ở bên ngoài khách sạn."

"Anh biết rồi, chờ anh ba phút, anh thu dọn đồ đạc xong sẽ đến ngay."

Cúp điện thoại, Lục Tân quẹt thẻ vào phòng.

Cũng không có gì cần phải thu dọn cả, tất cả những đồ vật tùy thân đều đặt trong ba lô, gần như không động vào. Lúc Tân siết chặt cái hộp kia ném vào thùng rác, lúc rời đi gương mặt vô cùng nặng nề.

Bởi vì sợ quá nên cô mới khóc, anh chính là một thằng súc sinh.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, giữa đường dừng ở tầng bảy.

Người chờ thang máy là một nam nữ đã trưởng thành, người đàn ông ăn mặc sang trọng còn người phụ nữ thì trang điểm rất đẹp. Hai người nói cười với nhau, bầu không rất tốt. Không ngờ khi vừa quay người lại chỉ thấy trong thang máy có một chàng trai là… Sinh viên đại học vô cùng tuấn tú nhưng gương mặt lại lạnh đến dọa người khác.

Có vẻ như nam sinh viên đại học này vừa mới tắm xong, tóc ướt nhẹp, trên mái tóc vẫn còn đọng nước.

Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng quét tới, cứ như có thù hận gì với bọn họ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!