Chương 33: Một tuần gặp nhau một lần là không đủ

Hà Diệp cũng không để những lời hứa hẹn của Lục Tân vào trong lòng.

Giống như hồi trước Lục Tân đã từng nói đùa rằng anh muốn dẫn cô đi gặp ba mẹ anh. Đối với Hà Diệp mà nói thì điều đó là chuyện cực kì xa vời, xa đến mức mờ mịt không thực tế, vì vậy cô cũng không thèm để ý đến.

Cô quan tâm đ ến chuyến du lịch một ngày tới Thượng Hải vào ngày mai nhiều hơn.

Khi cô đang tìm kiếm trên mạng tuyến đường từ ga tàu cao tốc Thượng Hải đến Đại học Giao thông thì Lục Tân đã gửi tới một bản lịch trình.

Hà Diệp nhìn qua từng mục một.

Lục Tân chỉ sắp xếp hai điểm tham quan chính, buổi sáng đến Đại học Giao thông, sau khi ăn cơm trưa xong thì đi thẳng đến bến Thượng Hải, đi thăm quan hết những nơi vui chơi thú vị gần đó rồi buổi tối lại đi thuyền du ngoạn trên sông Hoàng Phổ.

Chơi đến khoảng tám giờ, hai người đến ga tàu cao tốc, đi chuyến chín giờ trở về thành phố An.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Về lúc đó có muộn quá không?]

Tổ trưởng: [Chúng ta không mua vé quay về trước, nếu chơi nhanh thì về sớm, về lúc chín giờ đã nằm trong kế hoạch an toàn rồi.]

Hà Diệp hiểu rồi.

Tổ trưởng: [Em định nói với chú như thế nào?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Em nói với ba là ba đứa con gái bọn em đi chơi với nhau.]

Tổ trưởng: [Anh thấy chú ấy cũng khá là thích anh đấy, nếu em nói thật thì chưa chắc chú ấy đã phản đối.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không muốn.]

Tổ trưởng: [Em gửi tin nhắn thoại đi.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [?]

Tổ trưởng: [Em nói hai từ đó rất dễ thương.]

Hà Diệp ngây ra vài giây, sau đó cô lập tức nhớ tới một vài lúc cô nói hai chữ này trước mặt Lục Tân, cô càng nói anh càng quá đáng hơn.

Bây giờ anh vẫn còn không biết xấu hổ mà trắng trợn đưa ra yêu cầu như vậy, thật là… Hư hỏng quá mà.

Cô không muốn để ý tới anh nữa.

Tổ trưởng: [Sáng mai đi anh sẽ chuẩn bị sẵn nước, đồ ăn vặt, ô che nắng, nước đuổi muỗi, sạc dự phòng, em mang theo thẻ căn cước, kem chống nắng, điện thoại di động đi là đủ rồi, để hết vào túi của anh để đi lại thuận tiện hơn.]

Hà Diệp bĩu môi, anh nghĩ rằng làm như thế là có thể coi như anh chưa từng làm chuyện xấu à?

Tổ trưởng: [Giận rồi à?]

Hà Diệp vẫn im lặng.

Tổ trưởng: [Anh muốn đưa ra một yêu cầu cho em trong chuyến đi Thượng Hải lần này.]

Hà Diệp cảnh giác hỏi lại anh: [Yêu cầu gì cơ?]

Tổ trưởng: [Mặc váy anh mua cho em, mang cả quà sinh nhật nữa, anh muốn ngắm chúng.]

Hà Diệp: …

Giờ anh còn xấu xa hơn nữa kìa!

Lúc chạng vạng cô đi đưa cơm cho ba, vậy mà Lục Tân đã đạp xe đến chờ ở bên dưới từ sớm. Gương mặt tuấn tú trông vô cùng nghiêm túc, trông như thể anh chưa từng nhắn một tin nhắn đen tối nào trên WeChat vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, lạnh lùng lẳng lặng nhìn về phía cô, ánh mắt ấy càng làm cho trong lòng Hà Diệp thêm phần chột dạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!