Chương 30: Một buổi chiều oi bức

Vì muốn tổ chức tiệc nên chiều thứ bảy Hà Diệp đi làm gia sư xong thì lập tức theo ba đi về quê.

Ông bà thay phiên nhau đọc thư nhập học của cháu gái, cười đến nỗi mỗi nếp nhăn đều nhuốm cảm giác tự hào. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, lúc đi dạo, ông bà còn mang theo điện thoại di động, Hà Diệp hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh hai cụ già cầm ảnh thư nhập học của cháu gái đi khoe khoang với người khác.

Người lớn thích náo nhiệt, còn Hà Diệp ở trong phòng ngủ tầng ba đọc sách.

Là một bản lập trình dành cho người mới học, do Lục Tân gửi cho cô.

Tổ trưởng: [Em đang làm gì thế?]

Hà Diệp chụp ảnh quyển sách trên mặt bàn, gửi qua cho anh.

Tổ trưởng: [Không đi với ông bà sao?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Họ đi ra ngoài rồi.]

Tổ trưởng: [Vậy em nhà một mình à?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Ừm.]

Hai giây sau, Lục Tân gửi một lời mời gọi video.

Hình như đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện qua cuộc gọi video.

Hà Diệp có hơi không được tự nhiên, cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, dù đã bắt đầu quen bị anh đè hôn trong bóng đêm nhưng cô vẫn không thể nhìn thẳng vào mặt anh được.

Có lẽ vì khuôn mặt đó quá xuất sắc, dẫn đến hiệu ứng quá mạnh.

Cô cố ý nhìn xung quanh Lục Tân nên có thể đoán ra anh cũng ở nhà.

"Ba mẹ anh đâu?"

"Ở phòng khách."

Theo bản năng, Hà Diệp hạ thấp giọng hơn.

Lục Tân cũng quan sát phía sau cô một vòng, hỏi: "Vị trí cụ thể của nhà ông nội em là ở đâu?"

Hà Diệp: "Làm gì?"

Lục Tân: "Yên tâm, mai anh không đi đâu, chỉ thuận miệng hỏi thử thôi, tìm hiểu trước một chút."

Hà Diệp không cần anh hiểu và cũng không cho rằng Lục Tân cần phải biết, cô sợ Lục Tân sẽ thật sự chạy tới tìm cô hơn.

"Ừm, không có chuyện gì nữa thì em đọc sách tiếp đây."

Trong mắt Lục Tân, bạn gái đang hơi rũ mắt, vừa nhìn đã biết là Hà Diệp ngượng ngùng khi đối diện với anh như vậy.

Lục Tân có thể hiểu được sự thẹn thùng của cô nhưng anh rất thích Hà Diệp như vậy, thích cô thể hiện sự khẩn trương một cách rõ ràng như thế và rồi lại ngoan ngoãn mềm mại với anh.

Đây là tật xấu của người đàn ông, cô càng không ngừng bối rối thì anh càng muốn bắt nạt cô.

Có lẽ cũng không tính là bắt nạt, anh chỉ là muốn làm cho cô thoải mái hơn một chút để có thể tận hưởng sự thân mật bình thường giữa những người yêu nhau.

Tiệc rượu của nhà họ Hà được đặt tại một nhà hàng trong trấn trên, cư dân gần đó muốn tổ chức ma chay cưới hỏi hay tiệc mừng gì thì hầu như đều làm ở đây.

Hơn một chục bàn tròn được trải một tấm vải nhựa dùng một lần, trong phòng bật điều hòa nhưng không khí vẫn không đủ mát mẻ, quạt quay ở trên cũng được bật lên, gió thổi khiến tấm vải trải trên bàn ăn lắc lư theo.

Hà Diệp lúng túng ngồi ở giữa ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!