Lúc chín giờ rưỡi tối, Hà Diệp mỉm cười chào tạm biệt cả nhà học sinh rồi cầm ô ra về.
Trong lúc chờ thang máy, cô lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra.
Tổ trưởng: [Anh đến rồi.]
Ba: [Sau khi về nhà con hãy báo với ba một tiếng nhé.]
Tin nhắn của Lục Tân được gửi tới từ nửa tiếng trước, còn tin nhắn của ba thì gửi cho cô sau giờ dạy học.
Hà Diệp gọi điện thoại cho ba mình trước, vừa trò chuyện phiếm vừa bước ra khỏi thang máy. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy Lục Tân đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi của sảnh lớn trong tầng một, trên chiếc ghế cạnh đó có một túi mua hàng, còn bên chân anh thì có một chiếc ô ướt sũng.
Ánh mắt họ va vào nhau. Sau đó, Lục Tân cầm đồ đạc đứng dậy, đi đến bên cạnh Hà Diệp mà không nói gì một cách ăn ý.
"Con biết rồi. Con sẽ bắt taxi về nhà, có lẽ khoảng mười giờ sẽ đến nơi. Con sẽ đi thẳng tới siêu thị tìm ba ạ."
"Con không cần tới đây đâu. Con cứ về thẳng nhà để nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Vâng. Vậy tạm thời con không nói chuyện nữa nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Hà Diệp tò mò nhìn vào chiếc túi trong tay Lục Tân.
Lục Tân lên tiếng: "Vì đi ngang một cửa hàng trái cây nên anh đã mua vài quả lê. Em ăn nó để làm dịu cổ họng đi."
Hà Diệp bất giác nuốt nước miếng. Quả thực giảng bài liên tục như thế này khiến cổ họng cô vô cùng khó chịu.
Lục Tân lại lấy một bình giữ nhiệt màu trắng từ trong túi ra: "Trà hoa cúc tự pha cũng có tác dụng tương tự đấy. Em yên tâm đi, đây là bình trà mới, anh vẫn chưa sử dụng nó lần nào cả."
Hà Diệp: "…"
Lục Tân cũng đã từng hôn cô rồi, thế mà bây giờ anh lại cố tình nhấn mạnh vào vấn đề cái bình này. Anh đang cố ý đúng không?
Cô nhận lấy cái bình giữ nhiệt, đưa lưng về phía anh rồi nhấp hai ngụm.
Vị trà hơi đắng, luồng nhiệt ấm áp chảy qua cổ họng mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Lúc cô vặn nắp bình, Lục Tân bèn cởi cặp sách của cô từ phía sau, nhét trái cây cùng với chiếc bình giữ nhiệt đã được đậy kín nắp vào trong, sau đó lại thuận tay tháo dây cặp bên phía vai trái của cô.
"Lúc còn đi học, anh đã muốn xách cặp cho em rồi. Nhưng anh lo là bản thân quá nhiệt tình sẽ làm em sợ anh."
Hà Diệp: "…"
Cô đúng là đồ ngốc. Thế là cô lại thật sự cho rằng anh thích giúp đỡ bạn bè cùng lớp cơ đấy.
"Chúng ta đi thôi."
Lục Tân mở chiếc ô lớn màu đen của mình ra, sau đó vừa đứng trên bậc thang ướt đẫm nước mưa vừa nghiêng đầu nhìn cô.
Tiếng mưa rơi rả rích khiến màn đêm càng thêm yên tĩnh và vắng vẻ. Nghĩ đến việc anh vừa tan sở đã đặc biệt đến đây đón mình, Hà Diệp lại không đành lòng duy trì hình phạt đã thỏa thuận ngày hôm trước một cách nghiêm khắc, ngay cả bàn tay cũng không cho anh chạm vào.
Thế là cô vừa cụp mắt vừa sải bước tới dưới tán ô của Lục Tân, sau đó nắm lấy cánh tay anh với vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Lục Tân mỉm cười: "Đây không được tính là anh phạm luật đâu đấy."
Hà Diệp bèn chuyển chủ đề sang chuyện khác bằng cách hỏi hôm nay anh đã làm gì ở công ty.
Lục Tân vừa đi vừa kể chuyện cho cô nghe. Hà Diệp cảm thấy cực kỳ hứng thú với phương diện này.
Sau khi rời khỏi khu chung cư, hai người đứng ở ven đường chờ xe. Bởi vì tình hình giao thông không tốt lắm nên ước chừng họ phải đợi bảy, tám phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!