Chương 24: Hẹn hò thật sự

Món quà khung ảnh này khiến Hà Diệp nhớ lại lần đầu gặp mặt giữa cô và Lục Tân là ở siêu thị nhỏ của nhà mình.

Thế nên anh đã có "cảm giác" với cô từ khi đó cơ à?

Hà Diệp nghĩ thế bèn bội phục Chu Tình, không ngờ cô ấy đã đoán trúng.

Cô lại nhìn cô gái manga trong khung hình, có lẽ do ảnh hưởng của bầu không khí mà trông càng đẹp hơn.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Ai vẽ thế?]

Tổ trưởng: [Cô út của anh, cô ấy tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh cho cô ấy xem ảnh của em sao?]

Tổ trưởng: [Đúng vậy, là bức ảnh đại hội thể dục thể thao năm ngoái đấy.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh nói với cô ấy thế nào?]

Tổ trưởng: [Anh không nói gì cả, cô ấy hiểu hết.]

Hà Diệp bội phục, nếu là cô thì chắc cô sẽ không cho người lớn trong nhà biết người mình thích là ai.

Tổ trưởng: [Em thích món quà đó không?]

Hà Diệp ăn ngay nói thật: [Ừm, cô út của anh giỏi quá.]

Tổ trưởng: [Em bóc hết quà chưa?]

Hà Diệp nhìn thấy tin nhắn này thì không vội trả lời, cô bóc hộp quà thứ hai ra.

Hộp quà nhỏ nhắn tinh xảo được đóng gói giống hộp trang sức, quả nhiên bên trong chính là một sợi dây chuyền màu bạc.

Hà Diệp không rành về trang sức, thậm chí cô còn không biết dây xích nhỏ xinh này rốt cuộc được làm từ nguyên liệu gì.

Thứ thu hút sự chú ý của cô đầu tiên là mặt dây chuyền. Nó có hình "lá sen" màu xanh lá cây, các cạnh đều không tuân theo quy tắc nào nhưng tổng thể có hình tròn, giống hệt biệt danh Wechat "Diệp Tử tròn trĩnh" của cô vậy.

Mặt dây chuyền to cỡ đồng tiền xu, ánh lên màu xanh biếc thanh mát, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của cô.

Do nó có liên quan đến tên mình nên rất khó khiến Hà Diệp không động lòng với nó.

Sau khi kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó, Hà Diệp bỗng nghĩ đến vấn đề giá trị của sợi dây, thế là nhắn hỏi Lục Tân: [Dây chuyền được làm từ ngọc đúng không? Nó có đắt lắm không?]

Tổ trưởng: [Nó là phỉ thúy, anh đặt ở cửa hàng của ông ngoại anh, chỉ lựa loại phỉ thúy bình thường nên em đừng áp lực.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Người thân của anh đúng là nhiều tài năng.]

Lục Tân gửi một bức ảnh về chiếc móc khóa mà Hà Diệp đã tặng cho anh, có điều bây giờ trên đầu móc khóa lại có thêm một trang sức hình lá sen bằng phỉ thúy, nó nhỏ hơn mặt dây chuyền của cô rất nhiều, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Đẹp quá, thật ra anh tặng thứ này cho em là được rồi.]

Cô luôn cảm giác mặt dây chuyền cực kỳ đắt.

Tổ trưởng: [Dây chuyền thích hợp hơn.]

Diệp Tử tròn tĩnh: [Bình thường em không đeo dây chuyền nên hơi phí.]

Tổ trưởng: [Sau này em đeo nó mỗi khi ra ngoài chơi là được.]

Diệp Tử tròn tĩnh: [Được rồi, cảm ơn anh.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!