Chương 17: "Tớ nhìn thấy rồi nhé."

Bởi vì ra khỏi nhà đi học sớm nên lúc hai người đi vào trường trung học phổ thông số 2 thì cũng chỉ mới bảy giờ. Lúc này đang là giờ cao điểm học sinh đến trường.

Hà Diệp đi theo Lục Tân tới siêu thị ngoài cổng trường.

Lục Tân đưa cây dù cho cô rồi liếc nhìn chiếc xe đạp một cái: "Cậu lên lớp trước đi. Xe thì để đấy tôi đẩy ra nhà xe cho."

Hà Diệp: "Hay là để tôi tự làm cũng được. Sáng nay cảm ơn cậu nhiều, để tôi mua thêm cho cậu một cái dù nữa."

Lục Tân cười cười rồi xoay người đi vào siêu thị.

Hà Diệp một tay đẩy xe một tay che dù nên đi cũng không nhanh lắm. Không bao lâu sau, bên cạnh cô đột nhiên ở đâu ra thêm một cái dù màu xanh, bên trên còn in hai con cá heo nhỏ hoạt hình.

Hà Diệp cứ tưởng là cô bạn nào đó, mãi đến khi nhìn thấy người dưới cây dù...

Lục Tân rất tự nhiên đổi dù với cô: "Dù của tôi liếc cái là biết ngay loại nam sinh thường dùng nên có khi sẽ có bạn nào đó nhận ra cũng nên. Cậu dùng cây dù mới này hợp hơn đấy."

Hà Diệp như bừng tỉnh hiểu ra. Đúng là vậy, nếu thật sự bị ai đó phát hiện ra rằng cô dùng dù của Lục Tân thì sẽ càng khó giải thích hơn cả bức ảnh ở đại hội thể dục thể thao cho mà xem.

"Vậy coi như đây là dù của tôi đi. Cậu mua hết bao nhiêu tiền để tôi gửi?"

Hà Diệp khăng khăng muốn trả tiền.

Lục Tân: "Hai cốc trà sữa, sau này cậu từ từ mời tôi nhé?"

Hà Diệp cười rộ lên, vậy cũng được.

Hình như sau khi giải quyết xong vấn đề ô dù thì hai người không còn gì để nói với nhau nữa.

Hà Diệp lén lút để ý trước sau, rất lo bị bạn nào đó bắt gặp.

"Thật sự không cần tôi đẩy xe giúp hả?"

"Ừ."

"Vậy tôi đi trước nhé."

Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm nhìn theo bóng lưng Lục Tân dần đi xa rồi tiếp tục từ từ đẩy xe.

Vào đến tòa nhà dạy học, cô treo cây dù trước cửa rồi mới bước chân vào phòng học.

Hầu như tất cả học sinh nội trú đều đã có mặt trong lớp. Chu Tình đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế, nhìn thấy cô thì phất tay một cái.

Ở cuối lớp, Lục Tân đang đọc sách. Chỗ ngồi thuộc về Châu Hướng Minh bên cạnh anh vẫn trống không.

Hà Diệp chỉ liếc nhìn qua một cái rồi quay đi chỗ khác, nhìn bạn cùng bàn Ngô Viên Viên đang dọn dẹp mặt bàn rồi cười một tiếng.

Hôm nay vẻ mặt Ngô Viên Viên có gì đó sai sai, nụ cười trên mặt đầy mờ ám.

Hà Diệp chẳng hiểu gì.

Cô vừa mới đặt mông xuống ghế, Ngô Viên Viên đã dịch lại gần hỏi nhỏ bên tai: "Có phải cậu và Lục Tân cái kia không? Vừa rồi tớ nhìn thấy cậu ấy che dù cho cậu đấy."

Lúc người trưởng thành đề cập đến chủ đề nam nữ thì thường sẽ dùng từ "cái đó" để ám chỉ việc lên giường. Còn học sinh trung học phổ thông thì trong sáng hơn một chút nên "cái đó" ở đây phần lớn là để ám chỉ "yêu đương".

Tim Hà Diệp đập như trống. Thế mà vẫn bị người khác bắt gặp!

Cũng may cô và Lục Tân trong sạch nên chẳng có gì phải chột dạ cả.

"Không phải đâu, cậu hiểu nhầm rồi. Tớ và cậu ấy cũng không thân lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!