Vào ngày đầu tiên của Lễ Quốc Khánh, Hà Diệp ru rú trong nhà học bài mãi. Buổi tối ăn cơm xong, thời tiết mát mẻ hơn chút đỉnh thì cô mới đi xe buýt đến một cửa hàng bán quà mà cô và Chu Tình thường đi cùng nhau.
Lời gợi ý của Châu Hướng Minh đã giúp Hà Diệp tiết kiệm được rất nhiều thời gian: Địa điểm chọn quà lý tưởng là vào tiệm, chạy thẳng tới khu vực bày bán móc khóa là xong.
Hầu như các móc khóa ở đây đều được chuẩn bị để dành tặng phái nữ với màu sắc trong trẻo và tươi tắn, trên móc có treo nhiều mặt búp bê xinh xắn.
Hà Diệp cố gắng chống lại cám dỗ thôi thúc cô vung tiền mua luôn một cái cho mình, khom người quan sát các mẫu mã thích hợp với con trai.
Cuối cùng, cô chọn một cái móc khoá màu đen được phối kèm với một con gấu trúc tròn trịa.
Hà Diệp nghĩ, chắc hẳn mẫu màu trắng đen này sẽ phù hợp với khí chất lạnh lùng của Lục Tân hơn.
…
Bảy giờ sáng, Hà Diệp mới vừa dọn dẹp nhà bếp xong thì nhận được tin nhắn thoại đến từ Châu Hướng Minh.
"Cậu dậy chưa?"
"Tôi và Lục Tân đang ở khu chung cư, sắp lên đường rồi, đây là cơ hội cuối cùng để cậu gia nhập với bọn tôi đó, vậy cậu có muốn đi chung không?"
"Bọn tôi cũng không vội đâu, bây giờ cậu dậy rửa mặt ăn sáng vẫn kịp đó."
Hà Diệp mỉm cười, soạn tin nhắn trả lời: [Tôi không đi thật mà, hai cậu đi chơi vui vẻ nhé.]
Trường Châu Hướng Minh: [Thôi được rồi, hẹn lần sau nhé!]
Hà Diệp vào phòng đọc sách.
Lòng hiếu kỳ thôi thúc Hà Diệp lục loại những cuốn sách thể loại phiêu lưu để đọc, nhìn thấy rất nhiều bức ảnh đôi nam nữ ngồi đối mặt nhau trên thuyền, Hà Diệp càng vui mừng vì mình đã không đồng ý.
Hơn một giờ chiều, có tiếng thông báo phát ra từ WeChat, đáng ngạc nhiên là Châu Hướng Minh gửi ảnh đi chơi của họ cho cô.
Có ảnh chụp chung ba người, cũng có ảnh chụp mỗi Lục Tân hoặc Châu Hướng Minh, chắc có lẽ người chụp hình là Châu Hướng Minh nên ảnh chụp riêng Lục Tân nhiều hơn.
Trong ảnh, người Lục Tân ướt đẫm nước, có ngồi trên thuyền, cũng có mới từ dưới nước lên bờ, nhìn vẻ mặt của anh thì có vẻ đều là Châu Hướng Minh chụp lén.
Hà Diệp không hứng thú lắm với việc đu idol, song cô dám chắc rằng nếu những bức ảnh này của Lục Tân mà được đăng tải lên mạng xã hội thì sẽ hút fan hơn so với một số sao nam, bởi lẽ ở anh vừa có sự hăng hái, tràn trề sức sống ở tuổi thanh xuân, vừa toát lên cái vẻ điềm tĩnh và trưởng thành hơn các học sinh cấp ba đồng lứa. Dĩ nhiên, trừ khí chất ra thì quan trọng nhất vẫn là gương mặt đẹp trai ngời ngời không tài nào bắt bẻ được của anh.
Rõ ràng Lục Tân hoàn toàn có thể kiếm sống dựa vào ngoại hình, ấy thế mà anh lại một thanh niên học sinh giỏi cấp tỉnh.
Khi đâu đó một chút ghen tỵ nhen nhóm nơi đáy lòng, Hà Diệp quyết định thoát khỏi cửa sổ trò chuyện. Cô không ngủ trưa mà tiếp tục học bài.
Thỉnh thoảng Châu Hướng Minh lại gửi vài ba bức ảnh, ảnh đi leo núi hay làm đồ nướng gì cũng có hết.
Ban đầu Hà Diệp còn chịu trả lời tin nhắn của anh ấy, dần dà nổi máu lười, chỉ xem rồi bỏ xó đó, bởi vì cô thật sự không biết mình nên nói gì thêm nữa.
Hơn bảy giờ tối, tiếng thông báo của WeChat lại reo lên.
Hà Diệp quá là bất đắc dĩ, mở WeChat ra kiểm tra, không ngờ lần này người nhắn lại là Lục Tân: [Cậu có ở nhà đó không? Tôi qua đưa bánh kem cho cậu, chú đã nhận phần của chú rồi.]
Hà Diệp ngẩn người, ngay cả ba cô cũng có phần ư?
Diệp Tử tròn trĩnh: [Có, cảm ơn nhé, tôi sẽ xuống ngay, cậu chờ một tí.]
Tổ trưởng: [Cứ từ từ.]
Hà Diệp cầm hộp quà nhỏ nhắn mà mình đã đặt trên kệ sách, thoăn thoắt xuống nhà.
Cô chưa ra đến cửa tòa nhà mà đã nhìn thấy chiếc xe đạp của Lục Tân đậu dưới ánh đèn đường. Anh ngồi trên yên xe, gác một chân dưới đất, một tay cầm một hộp bánh ngọt hình tam giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!