Tháng bảy và tháng tám là thời điểm nóng bức nhất ở thành phố An. Trời mới vừa tảng sáng mà ve sầu đã bắt đầu kêu râm ran không ngừng.
Hà Diệp đang đứng ở trạm xe buýt bên ngoài cánh cổng phía đông của khu chung cư. Cô nhìn theo chiếc xe buýt vừa mới rẽ qua ngã tư đường.
Khi khoảng cách giữa nó và cô càng ngày càng gần, Chu Tình lập tức vẫy tay chào cô cách cửa kính xe một cách niềm nở.
Do bị Chu Tình lôi kéo sự chú ý nên những hành khách khác cũng chú ý tới cô gái đang đứng trong trạm xe đằng kia. Trông dáng vẻ của Hà Diệp giống hệt một học sinh trung học phổ thông khoảng mười sáu hoặc mười bảy tuổi, đôi mắt cô đen láy, nước da trắng ngần như tuyết. Nụ cười nhẹ nhàng của cô khiến cho những người quan sát cũng cảm nhận được tâm trạng vui mừng và hân hoan của những nữ sinh trẻ trung trong buổi hẹn hò.
Cửa xe vừa mở ra thì Chu Tình đã nhảy xuống ngay. Cô ấy vừa kéo cánh tay của Hà Diệp vừa đánh giá khu "Hiểu Phong Nhã Cư" ở phía sau Hà Diệp: "Khu chung cư mới thật sự khác biệt nhỉ, phong cảnh mặt tiền đẹp quá đi mất!"
Hôm nay Chu Tình đến đây để tham quan ngôi nhà mới của Hà Diệp.
Hà Diệp vừa mỉm cười vừa điều chỉnh vị trí của chiếc ô che nắng sao cho cả hai người họ đều được che chắn cùng một lúc.
"Chú ấy đối xử với cậu tốt thật đấy. Thậm chí vì muốn tạo môi trường học tập tốt nhất cho cậu mà chú ấy đã mua hẳn một căn nhà ở khu này. Tớ nghe mẹ tớ nói rằng giá tiền của một căn như nhà cậu đắt bằng năm, sáu căn như nhà tớ cơ đấy!"
Chu Tình thực sự hâm mộ.
Hà Diệp: "Nhà của cậu cũng thuộc khu vực sắp được phá bỏ và di dời sang nơi khác mà. Ba của tớ cũng hâm mộ nhà cậu lắm đấy."
Chu Tình bật cười khúc khích, sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô: "Siêu thị Quang Minh là do chú ấy mở phải không?"
Hà Diệp: "Ừm, chúng ta đi mua sắm trước nhé?"
Chu Tình: "Nhất định phải đến đó rồi, đã lâu tớ chưa gặp lại chú ấy mà."
Bây giờ trong siêu thị không có nhiều khách hàng nên Hà Dũng cũng không đứng ở quầy tính tiền. Hà Diệp bèn thử gọi một tiếng: "Ba ơi?"
Một tiếng "Ơi!" vang lên từ trong góc kệ bày hàng hóa.
Hà Diệp dẫn Chu Tình bước tới đó thì thấy ba mình đang xách một giỏ hàng nhỏ để bày biện hàng hóa lên kệ.
Năm nay Hà Dũng đã bốn mươi tuổi, ngoại hình cao 1,8 mét. Ở thành phố An thì dáng vóc này đã được xem là người rất cao lớn rồi. Mặt mũi của ông cũng đứng đắn và đĩnh đạc, tiếc là mười năm trước Hà Dũng lại bị tai nạn giao thông nên chân trái đã bị thương, dẫn đến việc đi đứng hiện giờ cũng trở nên khập khễnh.
Mặc dù cái tật này đã sớm trở thành một chuyện quen thuộc nhưng Hà Diệp vẫn luôn cảm thấy đau lòng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của ba mình.
Lúc nhìn thấy Chu Tình, Hà Dũng đã vui vẻ lên tiếng: "Tiểu Tình đến rồi đấy à. Chú đang bận việc nên cháu cứ chơi với Tiểu Diệp trước đi nhé, sau đó hãy ở lại đây ăn cơm trưa luôn."
Chu Tình: "Vâng ạ. Dù sao buổi trưa ba mẹ của cháu cũng không có ở nhà mà."
Sau khi nán lại siêu thị một lát, Chu Tình bèn kéo Hà Diệp ra ngoài rồi tò mò hỏi dò: "Ba cậu đã thuê hay là mua hẳn siêu thị này thế?"
Hà Diệp: "Ông ấy đã mua nó rồi."
Hai mắt của Chu Tình mở to: "Chú ấy giỏi thật đấy!"
Cô ấy và Hà Diệp đã quen biết nhau từ thời tiểu học rồi. Nhưng bất luận thế nào, cả Hà Dũng và Hà Diệp đều ăn mặc vô cùng giản dị nên người ta không hề nhận ra họ là một gia đình giàu có.
Hà Diệp bèn giải thích: "Ba tớ làm việc vất vả lắm. Mỗi ngày ông ấy đều phải đi sớm về tối, thức khuya dậy sớm. Ngoài số tiền được bồi thường trong vụ tai nạn giao thông trước kia, ba tớ còn bán cả khu chung cư và cửa hàng cũ nữa, nhờ đó mới có đủ tiền mua lại nơi này đấy."
Dù sao đi nữa, từ trước đến nay, Hà Diệp cũng chưa bao giờ xếp gia đình mình vào hạng có tiền có của.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nhìn thấy ba mình miệt mài làm việc từ sáng sớm đến tối mịt cùng với cảnh tượng ông nội và bà nội trồng trọt, làm ruộng ở quê nhà.
Hà Diệp không thể giúp đỡ gia đình bằng cách giải quyết những chuyện của người lớn. Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm chính là học tập chăm chỉ và cố gắng mang thành tích thật tốt trong mọi kỳ thi về nhà.
Sau khi cảm thán xong xuôi, Chu Tình cũng chẳng đề cập tới những vấn đề của người lớn nữa mà đã tập trung vào việc thưởng ngoạn phong cảnh của khu chung cư này.
"Nơi này chỉ cách trường trung học phổ thông số 2 của chúng ta một cây số thôi nhỉ. Thế khi học lớp 12, cậu có muốn học ngoại trú không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!