Edit+beta: LQNN203
Kể từ khi Ân Tô Tô giành được danh hiệu Kim Lộc với vai nữ chính trong "Phàm độ", cô đã được mời hợp tác, hẹn đóng phim, xác nhận kinh doanh, mời tham gia chương trình tạp kỹ... Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã xứng đáng trở thành nữ diễn viên số một làng giải trí trong nước hiện nay.
Người ta nói một người có thể đạt được thành tựu, gà chó lên trời. Sau khi cô trở nên nổi tiếng, địa vị của đoàn đội trong giới đã tăng lên mấy bậc. Một số nghệ sĩ đối thủ thậm chí còn bí mật tặng một cành ô liu cho Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù với hy vọng săn được họ với mức lương cao.
Về vấn đề này, Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù tự nhiên chế nhạo.
Họ và Ân Tô Tô đều là đối tác làm việc và là bạn thân nên không thể nào lại từ bỏ chỉ vì năm thùng gạo. Và khi Ân Tô Tô biết được chuyện này, với tư cách là con dâu lớn của Phí gia, cô không hề keo kiệt chút nào, chỉ bằng một cái xua tay, cô đã tăng lương gấp ba lần cho chị Lương và Tiểu Phù, đồng thời cho đi rất nhiều sản phẩm phiên bản giới hạn mới từ các thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
Hai chị em liên tục từ chối, nhưng không chịu nổi lòng tốt của đại thiếu phu nhân, hai người chỉ đành chấp nhận.
Đồng thời chân thành thở dài trong lòng: Ngay từ khi còn nhỏ mơ ước bạn thân nhất của mình trở nên giàu có, mỗi ngày đưa mình lên đỉnh cao cuộc đời, chưa bao giờ nghĩ rằng ước mơ của mình sẽ trở thành hiện thực trong đời.
Chính vì sự việc này mà khi "kỳ nghỉ bảy ngày" của Ân Tô Tô bị hộp thận bảo phá hủy, cô đã đến gặp Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù khóc lóc thảm thiết, kể lại hành vi vô nhân đạo và tội ác xấu xa của chồng mình, liền đã nhận được phản hồi sau đây.
Lương Tịnh thở dài với khuôn mặt thanh tú và thờ ơ, vỗ nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của Ân Tô Tô, chân thành nói: "Chị đã nói với em từ lâu rồi, những công tử hào môn này nhìn bề ngoài có vẻ cao thượng nhưng bên trong có rất nhiều tật xấu chưa biết, em cứ không tin. Bây giờ lên thuyền rồi không xuống được, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận thất bại.
Nên nói thế nào nhỉ, haiz, em chỉ có thể cởi mở hơn một chút, mặc dù nhu cầu của Phí Nghi Chu ở mặt đó quá mạnh, nhưng nhìn chung rất chiều chuộng và hào phóng với em, hào môn mà sao có thể dễ dàng gả như vậy chứ."
Hứa Tiểu Phù cũng hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy. Tô Tô, chị xem từ khi gặp Phí tiên sinh, cuộc sống của tất cả chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn, anh ấy không chỉ là chồng chị mà còn là ngôi sao may mắn của chúng ta. Không ai là hoàn hảo, người sống một đời, điểm mấu chốt trong cuộc sống giữa vợ chồng là sự bao dung lẫn nhau. Có một số việc chị chỉ cần bao dung và vượt qua.
Cố lên!"
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô xấu hổ không nói nên lời.
Vốn dĩ cô muốn nhân dịp nghỉ phép hiếm hoi để tâm sự cùng chị em mình, nói xấu Phí Nghi Chu để trút giận, nhưng không ngờ hai người không vừa lòng này lại hướng khuỷu tay ra ngoài, không những không lên án ai đó mà còn khuyên cô nên cởi mở và bao dung.
Ân Tô Tô càng tức giận hơn.
Sau bữa tối hôm đó, cô tạm biệt hai người Lương, Hứa trở về Phí trạch ở Nam Tân, khi bước vào cửa phòng ngủ chính và ngẩng lên, chỉ thấy ông chủ nào đó khiến cô bất mãn tột độ đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn đọc sách, bên cạnh là chiếc gạt tàn bằng sứ bạch ngọc, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, mày cụp xuống, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ và mờ ảo của chiếc đèn đọc sách, cả người anh trông cao quý và điềm tĩnh, giống như một miếng ngọc lạnh không bị bụi vấy bẩn.
Khi nhìn thấy Phí Nghi Chu đóng giả hình dạng con người, Ân Tô Tô không khỏi nheo mắt, siết chặt tay, má hơi phồng lên như một con sóc.
Bên kia, cảm nhận được ánh mắt như dao từ ngoài cửa, người con cả cũng không ngước mắt lên, duyên dáng lật trang tiếp theo, bình tĩnh nói: "Về rồi à. Cuộc hẹn hôm nay thế nào?"
Điếu thuốc trong tay anh bình tĩnh dập tắt trong gạt tàn.
"Không ra làm sao cả." Ân Tô Tô tức giận, thuận tay nhét chiếc túi Hermes cô đang mang vào tủ túi, nói cho có lệ rồi ngồi lại trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, mở app chơi game, dáng vẻ tâm trạng không tốt không muốn để ý người khác.
Phí Nghi Chu thấy vậy, lười biếng nhướng mày, quay đầu nhìn chằm chằm cô, nói: "Tâm trạng không tốt à?"
Trò chơi độc lập trên màn hình điện thoại vẫn tiếp tục.
Ba cái xẻng nhỏ tạo thành một chiếc búa nhỏ, ba chiếc búa nhỏ tạo thành một hộp công cụ.
Những đầu ngón tay mỏng manh trắng trẻo của Ân Tô Tô trượt qua lại trên màn hình, nghe câu hỏi của anh cũng không ngước mắt lên, chỉ khịt mũi lạnh lùng, trả lời một câu "đâu có đâu", trên khuôn mặt nhỏ nhắn và sáng sủa của cô có viết mấy chữ lớn: Bà đây bây giờ rất không vui, anh biết điều chút, tránh xa em ra, đừng có chọc em.
Phí Nghi Chu im lặng hai giây, gấp cuốn sách trong tay lại, đặt sang một bên, duỗi tay ra, một cách tự nhiên và thành thạo vòng tay quanh eo thon của cô, nhẹ nhàng kéo, kéo cơ thể mảnh khảnh nhẹ nhàng của cô vào lòng, đặt cô lên chân anh.
Ân Tô Tô rất tức giận vì tên khốn này không giữ lời, nói sẽ cho cô một kỳ nghỉ bảy ngày, kết quả "kỳ nghỉ" trở thành công cốc, chị em Nhị Khí cải trang giúp anh nói chuyện, bụng ôm cục tức, thực sự không muốn nói chuyện với anh.
Đúng lúc đang muốn vùng vẫy thì cằm bị bàn tay mát lạnh của Phí Nghi Chu bao bọc, nhẹ nhàng không nhượng bộ nâng lên, nhìn anh.
"Tính khí em gần đây trở nên tồi tệ rồi." Người đàn ông cụp mi xuống, nhìn chằm chằm vào cô, dùng đầu ngón tay chậm rãi miết phần thịt mềm mại trên cằm cô. Những vết chai sần sùi cọ xát vào làn da mỏng manh, cố ý làm vậy khiến cô mất khống chế nhịp tim, "Đang yên đang lành lại vô cớ náo loạn gì với anh."
Khoảng cách quá gần, hơi thở đan xen vào nhau. Dư vị của loại thuốc lá đặc biệt đọng lại giữa môi và răng Ân Tô Tô, anh lại vuốt ve cằm cô, cô lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hai má nóng bừng không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!