Chương 93: Tính phí thêm giờ

Edit+beta: LQNN203

Cuối cùng, bị sức mạnh của đại lão vô liêm sỉ ép buộc, mặc dù Ân Tô Tô xấu hổ và bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn im lặng bước vào phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng, đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu rồi bấm số gọi cho người đại diện của mình, Lương Tịnh.

Sau vài tiếng tút, cuộc gọi được kết nối.

Khi đó, Lương Tịnh ở bên kia thành phố đang tăng ca trước máy tính để trò chuyện với chương trình tạp kỹ diễn xuất có tên "Đây là diễn viên" cho bảo bối nghệ sĩ Ân Tô Tô nhà mình.

Giây đầu tiên khi cuộc gọi được kết nối, Lương Tịnh kinh ngạc thì thầm nói: "Này, sao tối nay có thời gian liên lạc với chị vậy? Chồng em đi công tác rồi à?"

Ân Tô Tô nghẹn ngào, lúng túng trả lời: "Không."

Lương Tịnh mặc dù rất ngạc nhiên sau khi nghe nhưng cô ấy cũng không hỏi chi tiết, chỉ tự nói với mình: "Chị đang định gửi WeChat cho em, kết quả em đã gọi cho chị, chúng ta quả thật là chị em tốt bạn tốt, ăn ý không ai bằng."

Ân Tô Tô xấu hổ không biết bắt đầu từ đâu, nghe được lời của Lương Tịnh, cô lập tức hùa theo, cười khô khan nói: "Tất nhiên, chúng ta là tri kỷ, tâm linh tương thông."

Không ngờ vừa nghe đến đây, Lương Tịnh ở bên kia ống nghe bỗng nhiên hắng giọng nghiêm nghị đáp: "Này, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Vị kia nhà em ghen tuông như vậy, chị không dám cướp vị trí tri kỷ của anh ta đâu, em bớt gây phiền toái cho chị, chị còn muốn sống thêm vài năm nữa."

Ân Tô Tô bị Lương Tịnh chọc cười, nói: "Không cường điệu thế chứ."

Hai cô gái trò chuyện một lúc.

Không đến hai giây, Lương Tịnh chuyển chủ đề, bắt tay vào công việc: "Hôm nay, nhà sản xuất của "Đây là diễn viên" mùa thứ tư đã liên lạc với công ty, nói muốn mời em. Chị vừa liên lạc với họ, đang trò chuyện, muốn hỏi ý em thế nào."

Vừa nghe tin có thể có công việc mới, Ân Tô Tô lập tức quên mất việc sếp lớn yêu cầu cô xin nghỉ phép với Lương Tịnh, hào hứng trả lời: "Em khá thích xem chương trình tạp kỹ đó, cố vấn đều là diễn viên kỳ cựu và là đạo diễn nổi tiếng, có thể được họ hướng dẫn đáng giá mười năm học tập! Em muốn đi!"

Lương Tịnh khịt mũi, trả lời: "Nghĩ gì vậy chị em, chương trình này mời em làm cố vấn, để em hướng dẫn các diễn viên khác."

"Hả?" Ân Tô Tô sửng sốt, đôi mắt trong sáng mở to đầy hoài nghi, "Em là cố vấn á? Không phải chứ, em nhớ người cố vấn của chương trình mùa trước là thầy Khương, làm sao em đủ tư cách ngang hàng với người ta?"

Lương Tịnh: "Ai nói em không đủ tư cách. Bây giờ em đã là ảnh hậu Kim Lộc, độ nổi tiếng và giá trị thương mại trong diễn xuất của em được công nhận là số một trong ngành. Làm cố vấn cho các chương trình tạp kỹ diễn xuất thì có gì mà không dám?"

Nghe vậy, Ân Tô Tô cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy Lương Tịnh nói cũng không sai, nói tiếp: "Em cũng khá hứng thú. Nhưng bây giờ em đang đóng hai bộ phim liên tiếp nên không còn thời gian ghi hình chương trình tạp kỹ nữa."

Lương Tịnh: "Phần thứ ba vẫn chưa kết thúc phát sóng, thời gian sớm nhất có thể bắt đầu ghi hình phần thứ tư là nửa cuối năm sau, sẽ không trì hoãn việc quay hai bộ phim đó. Nếu em thực sự quan tâm, chị sẽ dành thời gian hẹn gặp nhà sản xuất chương trình, chúng ta gặp mặt trực tiếp nói chuyện."

Ân Tô Tô cong môi, vui vẻ đáp: "Được."

Sau khi hiểu được thái độ của Ân Tô Tô, trong đầu Lương Tịnh nảy ra một ý tưởng, nói chuyện công việc xong, cô ấy hẹn nhà sản xuất gặp mặt chi tiết rồi đóng máy tính lại. Ngay sau đó, Lương Tịnh giơ điện thoại di động lên hỏi: "Đúng rồi, khuya như vậy mà em còn gọi cho chị không phải nhớ chị muốn tìm chị trò chuyện chứ? Có chuyện gì?"

"..." Sau khi được Lương Tịnh nhắc nhở, Ân Tô Tô choáng váng hai giây, sau đó cô vỗ vào trán và định thần lại như thể vừa tỉnh dậy từ trong mơ

- Ối, vừa rồi cô mải mê nói chuyện công việc đến nỗi quên mất việc con trai cả nhà họ Phí bảo cô xin nghỉ!

Ân Tô Tô xấu hổ đến mức lập tức hắng giọng, nói: "... Ừm, chị ơi, em gọi điện cho chị chủ yếu là để hỏi em có thể xin nghỉ ba ngày được không."

"Không thành vấn đề." Lương Tịnh và Ân Tô Tô vừa là quan hệ hợp tác vừa là bạn bè thân thiết, nguyên tắc nhất quán là hoàn toàn tôn trọng ý kiến ​​​​của Ân Tô Tô. Nghe được cô xin nghỉ phép, Lương Tịnh đồng ý không nửa giây do dự, thuận miệng hỏi: "Em xin nghỉ phép làm gì vậy? Về quê hả? Hay là cô chú từ quê lên thăm em?"

Bên tai Ân Tô Tô chợt nóng lên, tất nhiên không thể nói cho chị em biết lý do thực sự khiến cô muốn nghỉ phép, cô chỉ ngập ngừng trả lời: "Không phải về quê, gần đây cơ thể em không khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, đợi đến khi có thể điều chỉnh được trạng thái tốt nhất lại chiến đấu tiếp."

Lương Tịnh nghe vậy cau mày: "Em không khỏe à? Rốt cuộc là có chuyện gì, ngày mai em có muốn chị cùng em đến bệnh viện kiểm tra chút không?"

"... Ặc." Như người ta nói, nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy. Ân Tô Tô không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục nói tào lao, "Em chỉ cảm thấy cơ thể yếu ớt, không thể động đậy nổi, luôn đổ mồ hôi, không phải là vấn đề lớn, nghỉ ngơi là tốt rồi."

Chị Lương ở đầu bên kia suy nghĩ kỹ hai giây rồi trả lời: "Triệu chứng này của em, nghe có vẻ như bệnh thận yếu."

Ân Tô Tô: "... Em còn trẻ, không đến mức đó đâu."

"Hừ." Lương Tịnh nói đầy ẩn ý, ​​"Em và chồng em trải qua hàng ngày như thế nào bản thân chị biết rõ, hôm nay chị nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt em, trông em như bị hút cạn năng lượng vậy. Với tần suất sinh hoạt vợ chồng của em, thận yếu là chuyện hoàn toàn bình thường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!