Chương 92: Tạm ứng

Edit+beta: LQNN203

Khi con trai cả nhà họ Phí nói những lời này, vẻ mặt tao nhã và dịu dàng, giọng điệu giữa các chữ bình tĩnh như thường, như thể đang bình luận về một vở opera Verdi, tự nhiên mà cao quý.

Vẻ ngoài của núi tuyết không tì vết này gần như tạo ảo giác cho Ân Tô Tô khiến mặt cô đỏ bừng trong vòng tay anh, như thể anh đang giam cầm cô một cách chuyên chế, những ngón tay đan cài vào nhau, làm đủ thứ trò lố bịch với cô dưới lớp vải trắng thánh thiện.

Đầu ngón tay thon dài phát ra bản nhạc Ngưng Chi, màu trắng lạnh lẽo bao trùm lên màu trắng lạnh lẽo, xúc cảm và thị giác đều khiến người ta run rẩy.

Ân Tô Tô không thể chịu đựng được sự bạo lực của anh, mặt cô đỏ như nước cà chua, cuối cùng cô không khỏi giơ tay lên nắm lấy bàn tay ngỗ ngược của anh, đỏ mặt xấu hổ nói: "Váy cưới nhỏ vậy không thử nữa, trực tiếp đem đi sửa, anh mau thả em ra đi."

Phí Nghi Chu không hề ngừng động tác tay, bình tĩnh nói: "Không thử rõ ràng làm sao anh biết kích cỡ hiện tại của em là bao nhiêu?"

Ân Tô Tô sắp nôn ra máu, bị sốc trước sự vô liêm sỉ của tên đàn ông chó này, xấu hổ buột miệng: "Trên thế giới này có một thứ gọi là thước dây. Dấu hiệu cơ bản để phân biệt con người với động vật là con người có thể chế tạo và sử dụng công cụ, những điều căn bản này anh đừng nói với em là anh không biết."

Và......

Người tốt ai mà đi đo ngực bằng tay thế này?

Phí Nghi Chu làm ngơ trước những lời nhắc nhở và phản đối của Ân Tô Tô, chọn cách phớt lờ. Anh là người khảo sát tận tâm nhất và là thợ thủ công giỏi nhất, cẩn thận ghi nhớ cảm giác chạm vào từ lòng bàn tay, một lúc sau, anh cúi đầu hôn lên dái tai cô, thì thầm vào tai cô: "Ngẩng đầu, nhìn về trước."

Lúc này Ân Tô Tô cảm thấy váng vất, da thịt khắp người tê dại như đang bị đặt lên bếp, hàng nghìn ngọn lửa đang thiêu đốt trên tứ chi và xương khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng.

Nghe được lời của anh, cô cũng không suy nghĩ sâu xa, vô thức ngước mắt nhìn về phía trước.

Nhìn cảnh tượng này, não gần như nổ tung.

Vị trí Ân Tô Tô đang đứng là giữa phòng ngủ chính, đối diện với cửa sổ kính sát sàn sạch sẽ như mới.

Lúc này, cửa sổ kính sát sàn sáng như gương, phản chiếu khung cảnh bên trong phòng vô cùng rõ ràng:

Cô gái mặc váy cưới được một người đàn ông cao lớn mặc vest thẳng tắp ôm từ phía sau, vòng tay ôm thật chặt. Người đàn ông hơi khom người, đôi môi mềm mại áp vào tai cô gái, tư thế thân mật, nhìn cảnh tượng phía trên cổ cô gái, có thể nói rất ấm áp.

Nhưng khu vực bên dưới cổ cô gái lại có vẻ ngoài và cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đính vô số viên kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ, váy xòe đuôi dài, rõ ràng là rất thiêng liêng và thuần khiết.

Nhưng có một bộ phận trắng như ngọc lại hoàn toàn bị những ngón tay khéo léo của người đàn ông khống chế.

Cô dâu quyến rũ trong bộ váy cưới buông xòe, một quý ông trang nghiêm trong bộ vest đen với khuôn mặt nghiêm nghị, một người hoảng hốt và xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình, trong khi người kia thì bận rộn thậm chí có sở thích hơi bệnh hoạn.

Cảnh tượng này mê hoặc đến nỗi tai của Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng. Cô không dám nhìn vào cửa sổ kính sát sàn chứ đừng nói đến Phí Nghi Chu đang nhìn vào đó, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nhận thấy ánh mắt cô đảo quanh, tránh ánh mắt của anh, người đàn ông hơi nhướng mày, đột nhiên cong ngón tay, dùng móng tay trần cào vào cô.

"Nhìn vào gương." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, "Mắt nhìn đi đâu đấy."

Ân Tô Tô thở gấp, đầu gối yếu ớt không chống đỡ nổi cơ thể, cô ậm ừ quay đầu sang bên anh, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh, bướng bỉnh nói với giọng run rẩy: "Anh bảo em nhìn thì em nhìn à, dựa vào đâu? Em cứ không."

Cô bị anh nhốt trong làn sóng tình yêu tràn ngập, không thể mở mắt hay trốn thoát, trong giọng nói có chút gì đó đang khóc, mềm mại quyến rũ, đối mặt với người khác không hề gây khó chịu, chỉ khiến người ta cảm thấy mình là một người yếu đuối quyến rũ. Hòa lẫn với vẻ ngây thơ trẻ con ấy trông càng đáng yêu hơn.

Phí Nghi Chu bị giọng điệu của cô chọc cười, khóe môi tùy ý nhếch lên, nói: "Bản thân trong gương có đẹp không?"

Giọng điệu của anh nghe rất dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng lại có một chút u ám và vui tươi không thể giải thích được, Ân Tô Tô không khỏi rụt cổ lại, bình tĩnh trả lời anh: "Vốn dĩ em đã đẹp rồi, em là người đẹp nhất."

Phí Nghi Chu lắc đầu: "Anh không nói mặt của em."

Ân Tô Tô khó hiểu: "Vậy anh hỏi cái gì đẹp?"

"Ở đây." Phí Nghi Chu lười biếng nói, dùng ngón trỏ chậm rãi nhẹ nhàng phát thảo mép dưới của gò bồng đào, hơi nâng lên và nói tiếp: "Anh cảm thấy rất đẹp, đặc biệt là chuyển động."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!