Edit+beta: LQNN203
Sau khi nghe câu trả lời của Ân Tô Tô, Phí Nghi Chu chỉ hơi nhướng mày đáp lại. Phẩm cách của một quý ông là tôn trọng người khác cũng như tôn trọng chính mình, anh sẽ không hỏi những câu hỏi mà cô dè dặt, nếu cô không muốn nói thêm, anh sẽ bỏ qua chủ đề này.
Phí Nghi Chu nhích người, chậm rãi tiến lại gần cô vài bước, ánh sáng xung quanh thay đổi, người dần từ trong bóng tối bước ra ánh sáng rực rỡ, ngũ quan rõ ràng, mặt mày đẹp như tranh vẽ, vẻ mặt lười biếng cũng trở nên rõ ràng.
Khi Ân Tô Tô nhìn thấy anh đến gần, cô lập tức cảnh giác với những thay đổi trong hào quang xung quanh mình. Bằng một động tác hoàn toàn vô thức, cô lùi lại, cố gắng giữ khoảng cách xa với anh.
"Cô rất sợ tôi?" Phí Nghi Chu đứng yên, bình tĩnh nhìn cô, hỏi.
Ân Tô Tô vẫn nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng trên khuôn mặt, khi cô nghe thấy điều này, vẻ mặt rõ ràng là khựng lại, cứng đờ vài giây mới thành thật nói: "Xem là vậy... đi"
Đối phương có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh và tập trung, đồng thời mang theo một chút nghi hoặc, không nhúc nhích hỏi: "Tại sao?"
Ân Tô Tô nghẹn họng.
Người đàn ông này khí chất uy nghiêm lạnh lẽo, không giận tự uy, vừa nhìn liền có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Sợ anh không phải rất rõ ràng sao?
Cố tình hỏi câu hỏi này, chẳng lẽ...
Muốn nghe cô tâng bốc?
Ân Tô Tô, người đã làm việc trong làng giải trí được vài năm, đã hiểu ra.
"Phí tiên sinh, có rất nhiều người sợ ngài, tôi chỉ là một trong số đó thôi." Cô cố gắng bắt chước lời khen chân thành nhất, nói: "Nỗi sợ hãi của mọi người thực ra là sự tôn trọng quá mức. Dù sao thì ngài cũng là một người quá đẹp trai."
Phí Nghi Chu: "..."
Phí Nghi Chu im lặng.
Với địa vị của mình, từ nhỏ đến lớn chắc chắn anh đã nghe rất nhiều lời nịnh nọt, dù là chân thành hay giả dối. Nhưng những lời "từ đáy lòng" của cô gái trước mặt khiến Phí Nghi Chu dở khóc dở cười.
Trong giọng điệu tâng bốc của cô có chút bất lực, như thể ẩn ý là "Được rồi, khen ngài rồi ngài đã hài lòng chưa? Nếu còn chưa đủ, tôi vẫn có thể tiếp tục khen."
Trong mắt Phí Nghi Chu hiện lên một tia hứng thú, anh bình tĩnh lại, đột nhiên hỏi: "Cô có thích hay kiêng món gì không?"
Chủ đề nhảy quá nhanh.
Ân Tô Tô sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngài lại hỏi cái này?"
Phí Nghi Chu cong khóe miệng, nhếch lên một nụ cười lười biếng, chậm rãi nói: "Đói bụng chờ cô đến tận bây giờ. Không biết cô Ân có thể nể mặt tôi cùng nhau dùng bữa tối hay không."
"..."
Trong vòng một ngày, trái tim nhỏ bé của Ân Tô Tô đã mấy lần bị dọa sợ, bây giờ nó đập mạnh đến mức cô gần như tê liệt.
Anh đích thân đón cô ở gần nhà, giới thiệu cho cô những tài nguyên tốt nhất, đợi cô thử vai suốt buổi chiều, hiện tại, anh còn mời cô đi ăn tối với anh.
Thành thật mà nói, Ân Tô Tô thực sự không hiểu Thái tử gia này muốn làm gì.
Không phải đúng như anh nói, chỉ muốn "kết bạn" với cô chứ?
Ở trong ngành này năm năm, mọi người đều biết trên trời sẽ không rơi xuống miếng bánh nào, tất cả tài nguyên đều có giá cả rõ ràng, muốn lấy được thì phải trả giá tương ứng. Cô thực sự sợ rằng mình sẽ không thể chịu nổi giàu sang phú quý được ném đi ném lại nhiều lần.
Lời Phí Nghi Chu vừa nói là một câu hỏi, nhưng Ân Tô Tô biết rõ cô không thể đưa ra câu trả lời phủ định.
Bởi vì một khi đắc tội người này, ngày cô bị sa thải không còn xa nữa.
Trong lòng có ngàn cơn sóng, nhưng thực tế thời gian chỉ trôi qua có nửa phút. Sau giây phút bối rối ngắn ngủi, Ân Tô Tô lén hít vào thở ra, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười dịu dàng với người đàn ông cách đó không xa, đạo đức giả nói: "Ngài cứ sắp xếp."Khi trở lại phòng thay đồ và cởi bỏ trang phục, Ân Tô Tô lại gặp rắc rối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!