Chương 44: Bảo bối

Edit+beta: LQNN203

Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng và thủ thỉ, không giống như giọng điệu lạnh lùng cẩn thận thường ngày của anh, đặc biệt là từ "vợ" đầu tiên khiến Ân Tô Tô nghe thấy chút ý làm nũng say khướt.

Anh ôm cô từ phía sau, những nụ hôn mỏng manh hòa cùng mùi rượu giống như một tấm lưới mật dệt, trói buộc cô bằng ngàn sợi tơ, không một chỗ trống trên gáy, má, vành tai, thái dương... May mắn thoát khỏi.

Mặt và cổ cô đỏ bừng, cảm thấy ngứa ngáy vì bị anh hôn, theo phản xạ rụt cổ muốn trốn, nhưng Thái tử gia khi say rượu không phải là Thái tử gia mà giống một cậu bé ấu trĩ vừa có được một món đồ chơi mới lạ. Cô trốn, anh đuổi theo, cô rút lui, anh tiến tới, cuối cùng anh khẽ hé đôi môi mỏng ra cắn vào dái tai ngọc mỏng manh của Ân Tô Tô.

"Tiên sinh..."

Ân Tô Tô cảm thấy tim mình đập như sấm, cố gắng đánh thức lý trí của anh, nhưng cô không dám nói quá to. Cho nên hai từ với âm thanh như hơi thở đã tạo thêm nét quyến rũ cho bầu không khí.

Trong phòng nghỉ cách cánh cửa, là đôi nam nữ đang thở gấp tránh xa tai mắt của mọi người.

Bên ngoài, cách nhau một cánh cửa, tay cô vẫn đang nắm chặt tay nắm cửa phòng nghỉ, cô cảm thấy choáng váng, thở không đều vì bị anh hôn.

Hai mắt Phí Nghi Chu vẫn hơi nhắm lại, hôn lên dái tai cô, ngậm miếng thịt hồng mềm mại vào giữa môi răng, chậm rãi nhấm nháp.

Hai má Ân Tô Tô càng lúc càng đỏ, cảm thấy như có vô số con kiến ​​nhỏ đang bò trên tai mình, đó là một cơn ngứa không thể gãi, là một cơn ngứa sâu trong lòng cô.

Lại mấy giây sau, người đàn ông không còn thỏa thuận tấn công dái tai cô gái nữa, anh dời môi ra, trực tiếp xoay người cô lại, cúi đầu tìm kiếm môi cô.

"Phí Nghi Chu!" Ân Tô Tô trợn to hai mắt, lần này cô không còn làm theo ý muốn của anh nữa mà trực tiếp giơ tay che cái miệng cao thượng khó ưa của anh, hạ giọng nói, "Đây là trong nhà hàng, em trai anh còn đang đợi chúng ta ở phòng riêng, anh tỉnh lại đi."

Phí Nghi Chu rũ mi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đen tối mà tập trung, nhẹ nhàng đáp lại cô: "Vợ, anh muốn hôn em."

Ân Tô Tô xấu hổ đến mức bất lực, không khỏi thắc mắc: "Anh và Phí Tông Lễ đã uống tổng cộng bao nhiêu rượu?"

Phí Nghi Chu vòng tay ôm eo cô, nhắm mắt lại, trán anh áp sát vào cô, hơi thở của anh hoàn toàn hòa quyện với cô.

Đại khái là bởi vì sau khi say đầu óc không tỉnh táo, Phí Nghi Chu tựa hồ nhớ lại trong chốc lát, bình tĩnh đáp: "Phí Tông Lễ thì anh không biết, anh đã uống bốn ly."

Ân Tô Tô: "Bốn ly chân cao, đầy?"

Phí Nghi Chu: "Nửa đầy."

Ân Tô Tô: "Nói cách khác, hai người chỉ uống cái bình tôi nhìn thấy, còn cái bình mới mở phía sau thì sao?"

Phí Nghi Chu áp sát cô, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, giọng điệu lười biếng say mê: "Anh say quá rồi, mở chai thứ hai lão ngũ uống một mình."

"..." Ân Tô Tô bây giờ hoàn toàn không nói nên lời.

Vốn cho rằng anh có tửu lượng không tệ.

Trong trí tưởng tượng ban đầu của Ân Tô Tô, một người đã tham gia giới kinh doanh nhiều năm và có địa vị cao như vậy ít nhất phải là một người ngàn ly không say. Ngược lại, anh lại một lần nữa làm mới sự hiểu biết của cô về "con nhà danh giá".

Chỉ bốn ly rượu vang đỏ đã say như vậy, vị đại thiếu gia này cùi bắp quá!

"À thì... Anh đừng bám dính lên người tôi." Ân Tô Tô đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở Phí Nghi Chu.

Anh cao như vậy, cơ bụng và cơ ngực khắp người, bất kể mặc bộ vest nào trông cũng khá căng, nhưng Ân Tô Tô, người đã tập thể dục quanh năm, có thể chắc chắn thân hình của người đàn ông này tỷ lệ mỡ chỉ khoảng hai mươi phần trăm, trọng lượng tổng thể chắc chắn là hơn 75 kg.

Nói cách khác, anh không chỉ rất cao mà còn được bao phủ bởi lớp thịt rất săn chắc và nặng.

Lúc này, anh say khướt, ôm cả cơ thể cô trong vòng tay, một phần ba trọng lượng cơ thể anh đè lên cô, cô nhỏ nhắn không chịu nổi nên chỉ có thể cắn răng trở tay gắng sức ôm vòng eo thon gọn của anh, mượn phần vai và lưng của mình chống đỡ.

"Vợ." Phí Nghi Chu áp mặt vào trán cô, trìu mến xoa xoa lên xuống, nói, "Anh chóng mặt, hơi loạng choạng."

Bộ dáng này của anh có phần khó tả, khiến Ân Tô Tô vừa thích thú vừa không nói nên lời. Những năm đầu, trước khi quản lý Lương Tịnh phát triển khả năng uống rượu cực lớn, cô cũng đã chăm sóc cho chị Lương say rượu, với kinh nghiệm liên quan, cô đương nhiên biết người say rượu chân tay yếu ớt, không thể sử dụng sức lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!