Chương 33: Cho đi quá nhiều

Edit+beta: LQNN203

Phí Nghi Chu nói xong, trong phòng khách rộng lớn của nhà tổ trở nên im lặng một lúc.

Có trời mới biết, Ân Tô Tô vốn đã căng thẳng đến mức cảm thấy váng đầu hoa mắt, bụng quặn thắt, khi nghe anh giới thiệu mình một cách trìu mến như vậy trước mặt các trưởng bối, cô càng xấu hổ hơn.

Có lẽ cảm nhận được cô đang hoảng loạn, Phí Nghi Chu âm thầm khép bàn tay của mình, dùng lực cực kỳ ân cần và ấm áp nhẹ nhàng siết lại.

Ánh mắt Ân Tô Tô nhảy lên, quay đầu lại nhìn anh theo phản xạ.

Phí Nghi Chu lặng lẽ đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn thẳng ba vị trưởng bối đang ngồi. Đôi mắt anh bình tĩnh, sắc mặt vẫn như thường lệ. Tư thế cả người dường như vô cùng thong dong và thoải mái.

Rõ ràng, so với sự hoảng loạn của cô, anh điềm nhiên như đại dương vô tận không một gợn sóng.

Xanh thẫm, im ắng, u sầu.

Luôn liệu trước mọi thứ, kiên định trong mọi việc.

Chỉ một cái liếc mắt rất ngắn ngủi. Ân Tô Tô không dám nhìn trộm anh quá nhiều mà nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm ra vẻ cung kính, dịu dàng và đoan trang.

Ngay sau đó ngoan ngoãn chào các trưởng bối, gọi: "Cháu chào ông nội Phí, dì, chú ạ."

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của một ông lão uy nghiêm nhưng hòa ái từ trên đầu truyền đến, cười nói: "Lần trước chúng ta tạm biệt ở núi Thái Bình, đã lâu không gặp rồi. Tô Tô, ta thấy cháu có vẻ sụt cân không ít?"

Ân Tô Tô biết đây là giọng của ông nội Phí, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng và trả lời: "Cảm ơn ông nội Phí đã quan tâm ạ, thời gian này cháu hơi bận công việc."

Nghe xong, ông nội Phí khẽ cau mày, giọng điệu đầy quan tâm, nói: "Dù công việc có bận rộn đến đâu cũng phải nhớ ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đàng hoàng. Các cháu bây giờ vẫn còn trẻ, sự nghiệp có thể từ từ, sức khỏe quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."

Nghe xong những lời này, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm áp.

Trong ấn tượng của cô, kể từ khi cô rời nhà đến thủ đô dốc sức làm việc, xung quanh rất ít người nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi đàng hoàng, hầu như chỉ nghe được những lời nói giản dị và chân thành này của mẹ qua điện thoại qua điện thoại.

Từ những lời ngắn gọn này, Ân Tô Tô thực sự có thể cảm nhận được, ông lão mà cô mới gặp hai lần này đang quan tâm đến cô từ tận đáy lòng.

Trong lòng cô cảm động, không khỏi đáp lại: "Cháu cảm ơn ông nội Phí đã quan tâm, cháu sẽ ghi nhớ, cố gắng sau này nuôi mình béo hơn."

"Ừ." Phí Dự Chân mỉm cười gật đầu, sau đó hơi nghiêng đầu liếc nhìn con trai và con dâu bên cạnh.

Thân Thái Lệ và Phí Thiện Thanh đang ngồi thẳng, vẫn bình tĩnh nhìn cô gái trẻ trước mặt, khi được ánh mắt ông lão nhắc nhở, bọn họ chợt nhớ ra gì đó.

Phí Thiện Thanh lấy tay che miệng, không tự nhiên hắng giọng, dùng cánh tay chạm vào Thân Thái Lệ bên cạnh.

Thân Thái Lệ cong môi tao nhã về phía Ân Tô Tô, hơi giơ tay phải lên, vẫy nhẹ nhàng với nụ cười trên môi, nói: "Tô Tô, lại đây cháu."

Tim Ân Tô Tô như chứa đầy mười lăm thùng nước

- bất ổn. Thấy mẹ Phí gọi cô lại, cô không dám trái lời, chỉ có thể bóp mạnh tay Phí Nghi Chu, như sợ hãi lại như trút giận.

Tất cả là lỗi của anh, khiến cô lo lắng như vậy!

Mẹ anh bảo cô qua, muốn hỏi gì đây?

Hỏi quê cô ở đâu? Hỏi bố mẹ cô làm nghề gì? Hỏi cô về thu nhập hàng năm của gia đình cô? Mặc dù Phí Nghi Chu đã nói từ lâu, con cái Phí gia không cần liên hôn, hôn nhân hoàn toàn có thể tự mình quyết định, nhưng chỉ sợ mẹ Phí không nghĩ tới, người con trai lớn ưu tú nhất nhà mình lại dẫn đến cho bà một cô gái lớn lên ở một thành phố nhỏ lạc hậu?

Có thể, bố mẹ anh sẽ coi thường cô vì xuất thân không bình đẳng.

Tâm lý mặc cảm tự ti giống như sợi tơ do con nhện dệt ra, từng sợi một quấn lấy trái tim của Ân Tô Tô.

Phí Nghi Chu ở bên cạnh cảm giác được cô véo vào tay mình, trong lòng bất giác mềm nhũn ra một chút, không nói gì mà vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô trấn an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!