Edit+beta: LQNN203
Nhìn người đàn ông trung niên phong độ, vóc dáng ưu việt cách đó không xa, Ân Tô Tô cảm thấy váng đầu, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa qua đời ngay tại chỗ trước mặt mọi người.
Cô che mặt khóc không ra nước mắt.
Ngu ngốc. Ngu ngốc.
Chẳng trách cảm thấy diện mạo của ông chú này rất quen thuộc, ngũ quan của Phí Nghi Chu có ba phần giống ông, dáng dấp cũng tương đương, không quen mới là lạ!
Cô......
Vừa rồi cô nói gì với ông cơ?
Chê Phí Nghi Chu không lên mạng, không lướt web, không biết 2333 có nghĩa là gì.
Hàm ý là Phí Nghi Chu đã quá già, cảm xúc quá ổn định, thiếu đi sức sống tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn.
Trời ơi.
Cô rốt cuộc đã làm gì, vậy mà ở trước mặt Thái thượng hoàng phàn nàn về con trai ông?
Ân Tô Tô càng nghĩ càng tuyệt vọng, ước gì mình có thể tìm ngay một sợi mì treo cổ lên cành Đông Nam. Thầm nghĩ: Hôm nay còn cần gặp phụ huynh nữa sao? Phí lão gia tử lúc này chắc hẳn đã có ấn tượng sâu với cô, không nói nên lời.
So với Ân Tô Tô đang hoảng loạn thì phản ứng của hai cha con Phí Thiện Thanh và Phí Nghi Chu rất thống nhất. Cả hai người đều điềm tĩnh, khuôn mặt bình thản, đều không thể nhìn thấy quá nhiều thay đổi về mặt cảm xúc.
Giống như một ngọn núi yên tĩnh và hùng vĩ giằng co với một hồ nước tĩnh lặng sâu thăm thẳm.
Không biết qua bao lâu, Phí Thiện Thanh rốt cục mở miệng với vẻ mặt bình thường, nói: "Nhân vật chính tối nay đã tới rồi, nếu bố còn tiếp tục lảng vảng bên ngoài chẳng phải là coi thường khách sao. Đi thôi."
Nói xong, ông thản nhiên vung tay đi về phía chiếc Phantom.
Nhìn thấy bố đi ngang qua, Phí Nghi Chu hơi cụp mắt xuống, cung kính và lễ phép đề nghị: "Bố làm mất đồ gì, con sẽ phái người đi tìm cho bố."
"Không cần." Phí Thiện Thanh thản nhiên xua tay, "Dù sao cũng không phải đồ quan trọng, không đáng giá bao nhiêu tiền. Tuy rằng bố không còn trẻ nữa, có thể có khoảng cách thế hệ, nhưng giữa những chuyện, cái nào nặng cái nào nhẹ bố vẫn có thể cân nhắc rõ ràng."
Ân Tô Tô: "..." Chú Phí ơi, chú đang nói cháu sao?
Ân Tô Tô hổ thẹn che mặt.
Phí Thiện Thanh nói xong, trợ lý Hà đang đợi bên cạnh đưa tay mở cửa, rũ mi cúi đầu chờ ông lên xe.
Sau khi Phí Thiện Thanh ngồi xuống ghế sau, Hà Kiến Cần đẩy nhẹ cánh tay, đóng cửa lại.
Một tiếng "cạch" nhẹ bị bóp nghẹt trong không khí.
Ân Tô Tô xấu hổ đứng một bên, đang dùng ngón chân moi moi dưới đất, khi nhìn thấy lão gia tử bước vào xe, cô vô thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía ghế sau, suy nghĩ hai giây, thấp giọng nói với Phí Nghi Chu: "Năm người một xe hơi chật, tôi không lên đâu. Tôi tự lái xe đi theo anh là được."
Phí Nghi Chu nghe được lời này, sắc mặt không thay đổi. Anh chỉ nghiêng đầu nhìn, bình tĩnh ra lệnh cho Hà Kiến Cần bên cạnh: "Anh đi cùng chủ tịch Phí ở xe này."
Ân Tô Tô đứng cạnh Phí Nghi Chu. Nghe anh nói xong, cảm thấy khó hiểu, hơi cau mày: "Sao nghe ý anh, giống như anh không ngồi xe này?"
Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên mặt cô, ngữ khí bình tĩnh: "Em nói không sai, năm người ngồi trên cùng một chiếc xe quả thực có hơi chật."
Ân Tô Tô chớp mắt, không phản ứng kịp: "Ý anh là?"
Phí Nghi Chu nói: "Cho nên tôi ngồi xe em."
Ân Tô Tô: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!