Giọng điệu của Phí đại công tử khi nói lời này vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không hề có chút thái độ tùy tiện, dường như anh không phải đang cầu cô một nụ hôn mà là đang lịch sự yêu cầu cô một chuyện bình thường.
Ân Tô Tô mở to mắt kinh ngạc, đôi mắt trong veo tròn xoe, hơi nóng từ trong lòng lan ra, quét qua vành tai và má cô. Cô hoảng đến mức theo bản năng lùi lại, cố gắng tránh xa anh.
Nhưng Phí Nghi Chu lại không cho cô cơ hội này.
Anh đưa tay ra sau ôm lấy eo cô, nhốt cô trong không gian chật hẹp chỉ thuộc về anh, má họ chạm nhau, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Ân Tô Tô trốn không được mà thoát cũng không xong, như thể có một con mèo con đang ẩn náu trong lòng, kéo theo một cuộn len tinh nghịch chạy khắp nơi, biến mọi suy nghĩ của cô thành một mớ hỗn độn.
Kết quả là nhịp tim của cô trở nên nhanh hơn, gò má ửng hồng cũng trở nên thanh tú và lộng lẫy hơn, giống như Eva bị bắt quả tang đang ăn trái cấm.
Dưới cái nhìn thẳng thắn và lộ liễu của người đàn ông, cuối cùng cô đã mất đi sức mạnh, không thể duy trì tư thế nữ tính ngoan ngoãn mà cô thường giả vờ nữa. Cô đỏ mặt nhẹ mắng: "Anh đừng đùa như vậy, cũng đừng lúc nào cũng nói những lời như vậy trêu chọc tôi."
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn thẳng cô, hai tay không hề buông lỏng, nhưng ngữ khí lại lười biếng thờ ơ, nói: "Em cho rằng trêu đùa chính là trêu đùa, nhưng nếu không phải thì em có muốn đồng ý không?"
Hơi thở trên cơ thể anh mát lạnh như khu rừng sau cơn mưa, đọng lại trong hơi thở của cô, mang theo một ma lực mê hoặc.
Ân Tô Tô nhìn anh chằm chằm, hai má đỏ bừng, lời nói không còn trôi chảy mà lắp bắp run rẩy: "À thì, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện giới thiệu đối tượng vẫn là nên hỏi Tiểu Phù nhà tôi trước. Nhân duyên không thể ép buộc, nói trước không được."
Mặc dù Tiểu Phù nhà cô thỉnh thoảng vẫn nói muốn có bạn trai, nhưng các cô gái trẻ bây giờ hôm nay thế này ngày mai thế khác, sở thích không rõ ràng, nếu cả hai bên đều không có ý gì thì việc làm của cô sẽ trở nên vô ích.
Chất lượng của Trần Chí Sinh là chất lượng cao, nhưng Tiểu Phù có thể không bị thu hút.
Phí Nghi Chu nhìn Ân Tô Tô không rời mắt, nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô, trong mắt anh không khỏi tràn ra nụ cười thích thú.
Anh vốn không thích ép buộc nên chắc chắn sẽ không ép cô làm gì cả. Yêu cầu cô hôn anh chỉ là tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô gái này.
Phong thái quyến rũ này quả nhiên không hề làm anh thất vọng chút nào.
Cứ như vậy. Như thể bị hấp dẫn.
Tựa hồ anh khó có thể rời mắt.
Cách đó vài ngón tay, Ân Tô Tô không thể nhìn thấy tâm trạng của Phí Nghi Chu. Cô chỉ cảm thấy lo lắng và xấu hổ vì dáng vẻ vừa bá đạo vừa dịu dàng và đôi mắt chuyên chú lạ thường của anh.
Nói xong, đợi nửa ngày không thấy Thái tử gia có phản ứng, cô xấu hổ cắn môi, đành phải nói lại, dùng giọng thăm dò nhắc nhở: "Phí tiên sinh..."
Phí Nghi Chu ôm chặt lấy vòng eo mềm mại thon thả của cô, hơi nhướng mày, cô chưa kịp nói thêm gì đã bị ngắt lời: "Lại quên mất nên gọi tôi là gì sao?"
Ân Tô Tô dần tỉnh táo trở lại, mặt cô đỏ hơn một chút, cô dừng lại, vài giây sau nhẹ nhàng thì thầm: "Tiên sinh, tôi đã nói tôi không giới thiệu ai cho A Sinh nữa, không cần anh đồng ý cho anh ấy yêu đương. Nên anh cũng không thể yêu cầu tôi hôn anh."
Những lời cuối cùng nói ra, giọng nói của cô gần như không thể nghe được, giống như tiếng muỗi vo ve.
Phí Nghi Chu yên lặng kiên định nhìn cô. Đột nhiên anh mỉm cười, cảm thấy có chút bất lực, cũng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Anh nói: "Lý do thoái thác mà tôi nói với bố mẹ và em trai em gái tôi là em và tôi yêu nhau đã lâu, bí mật hẹn hò được hơn mấy tháng. Nhưng nhìn em xem, da mặt mỏng như vậy, chỉ hai câu nói cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt, người nhà tôi đều là người khôn khéo, làm sao có thể thuyết phục họ tin lời của tôi?"
"Ặc..." Sau khi nghe những lời này, Ân Tô Tô chớp mắt nhìn anh, ngạc nhiên thốt lên: "Bí mật hẹn hò được vài tháng? Anh nói vậy với họ sao?"
"Ừ." Phí Nghi Chu khẽ gật đầu.
"Vậy sao anh không nói với tôi sớm?" Ân Tô Tô khẽ cau mày, giọng điệu có chút lo lắng, "Sắp về gặp người nhà anh, mọi lời nói của chúng ta phải nhất quán, không được có sự khác biệt. Lỡ như tôi vô tình nói sai bị lộ tẩy thì sao?"
Ân Tô Tô trước giờ luôn tận tâm với công việc của mình. Trong lòng cô có cán cân có thể ước lượng rõ ràng, một khi đã nhận lời ủy thác của người ta thì phải làm hết sức mình, nếu cô đã đồng ý gả cho Phí Nghi Chu ứng phó với ông nội Phí thì phải cố gắng hoàn thiện từng chi tiết, làm được tốt nhất.
Tuyệt đối không thể bị người của Phí gia nhìn ra manh mối.
Nếu không, cô sẽ rất xấu hổ khi lấy nhiều tài nguyên và tài sản như vậy từ anh làm thù lao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!