Chương 29: Hôn dái tai cô

Vào lúc đó, trong đầu Ân Tô Tô lóe lên nhiều suy nghĩ.

Làm sao bây giờ? Có nên nói thẳng sự thật, nói với anh rằng chính Tần Viện đã đánh cô, hay vẫn nên nói dối, tìm lý do bào chữa lấy lệ?

Ân Tô Tô đặc biệt rối rắm.

Ở khoảng cách rất gần, Phí Nghi Chu có thể nhìn thấy mọi thay đổi trên nét mặt của cô.

Anh không thúc giục cũng không gây áp lực mà kiên định nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh, chờ đợi câu trả lời.

Cuối cùng, sau vài giây, Ân Tô Tô đã bị đánh bại dưới cái nhìn của Thái tử gia. Cô hít một hơi thật sâu, thở ra, cười nói: "Hôm nay tôi đã thử một cảnh, tôi và bạn diễn đều tương đối nhập tâm."

"Em thử vai còn cần phải bị đánh?" Phí Nghi Chu khẽ cau mày, khuôn mặt anh rõ ràng trở nên không vui.

"Không, không phải." Ân Tô Tô lúng túng trả lời, "Chỉ là cảnh hôm nay tương đối đặc thù."

Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm dấu tay đỏ tươi trên gò má trắng nõn của cô, hỏi: "Bạn diễn của em là ai?"

Đột nhiên, trong đầu Ân Tô Tô vang lên hồi chuông báo động, cô không muốn gây thêm rắc rối nữa, trả lời gần như theo phản xạ: "Là một diễn viên trẻ, không nổi tiếng. Dù tôi có nói cho anh biết tên, anh cũng không quen."

"Ân Tô Tô."

Thình lình. Phí Nghi Chu nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Ừm." Ân Tô Tô nhẹ nhàng trả lời.

Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô, giọng điệu bình tĩnh nói: "Theo tôi, mọi người sinh ra đều bình đẳng, tôi không có quyền yêu cầu em làm bất kỳ việc gì mà em không muốn làm. Cũng không có quyền yêu cầu em trả lời bất kỳ câu hỏi nào em không muốn trả lời."

Đôi mắt Ân Tô Tô hơi lóe lên, không hiểu tại sao anh lại nói điều này. Chỉ im lặng. Im lặng và ngoan ngoãn chờ đợi anh tiếp tục.

Sau đó lại nghe Phí Nghi Chu nói: "Chỉ là tôi hy vọng từ nay trở đi, em có thể hoàn toàn tin tưởng vào tôi. Ít nhất trong cuộc hôn nhân của chúng ta, em có thể thực sự coi tôi như chồng của mình chứ không phải là một cộng tác viên tầm thường."

Ân Tô Tô im lặng xấu hổ.

Thầm nghĩ: Sao kim chủ ba ba ngài lại có thể là một cộng tác viên tầm thường? Ngài rất quan trọng, tôi, chị Lương, Tiểu Phù, đều phụ thuộc vào ngài để phát tài đấy.

Tất nhiên, Ân Tô Tô chỉ có thể nghĩ những lời này trong lòng. Cho dù có được ban cho trăm ngàn dũng khí, cô cũng không dám nói ra.

Cho nên bề ngoài vẫn toát ra vẻ đoan trang, mềm mại giữa hai hàng lông mày, như thể cô là người phục tùng nhất trên đời.

Ân Tô Tô mỉm cười, nói: "Điều đó là đương nhiên."

Nói xong, Phí Nghi Chu không nói thêm gì nữa. Anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào dấu tay trên mặt cô. Một lúc sau, anh ra lệnh cho Hà Kiến Cần ngồi ở hàng ghế đầu: "Lấy cho tôi một miếng gel lạnh."

"Vâng." Trợ lý Hà đáp, không dám trì hoãn động tác một giây phút nào. Anh ta mở hộc đựng ở ghế lái phụ, cầm một chiếc hộp giống như hòm thuốc khẩn cấp rồi mở ra, lấy ra một túi nước đá mới tinh, mở túi đóng gói kính cẩn đưa cho sếp.

Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, cô nhìn chiếc hộp trong tay trợ lý Hà, ngạc nhiên hỏi: "Hòm thuốc khẩn cấp không phải thường được để ở nhà sao? Các anh còn để trong xe ư."

Nghe thấy vậy, Hà Kiến Cần mỉm cười nho nhã. Anh ta nhẹ nhàng nói: "Vì thân phận đặc thù của tiên sinh nên khi ra ngoài không thể tránh phải cẩn thận. Không gặp nguy hiểm là tốt nhất, nhưng nếu gặp phải thì hòm thuốc này cũng giống như A Sinh, có thể ứng phó những tình huống đột xuất."

Ân Tô Tô sững sờ một lúc, rồi chợt ngộ ra.

Đúng vậy. Người giàu luôn là mục tiêu số một của những kẻ bắt cóc tống tiền, những công tử giàu có bình thường vẫn có nguy cơ bị bắt cóc bất cứ lúc nào. Chưa kể, còn là người thừa kế của một gia tộc giàu có hàng đầu như Phí Nghi Chu.

Ân Tô Tô đang trong trạng thái xuất thần, không biết đang nghĩ gì, bất giác thở dài.

Đúng lúc này, một cơn lạnh lẽo chợt ập vào má trái khiến cô run lên.

Trong buổi thử vai ở khách sạn, Tần Viện cố tình làm khó cô và tát cô hai cái. Ân Tô Tô da thịt mỏng, ngoài miệng nói không sao chỉ vì sợ chị Lương lo lắng. Trên thực tế, mặt cô đang bốc cháy, đau muốn chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!