Trở lại căn hộ, Ân Tô Tô ném túi quà chứa bộ sườn xám lên ghế sô pha, sau đó ngã xuống, bàng hoàng nhìn lên trần nhà.
Thơ thẩn một hồi, lời nói của Phí Nghi Chu đột nhiên vang vọng bên tai.
"Buổi tối cuối tuần, em và tôi sẽ về nhà gặp bố mẹ và ông nội tôi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, thứ Hai chúng ta liền đi đăng ký kết hôn."
...
Ân Tô Tô thất thần, từ từ đưa tay lên che trán.
Chủ nhật gặp bố mẹ, thứ Hai đi lãnh chứng.
Khi cô và Phí Nghi Chu nói về thỏa thuận hôn nhân giả cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ nước đến đầu, cô cảm thấy mọi thứ đặc biệt kỳ diệu.
Thỏa thuận......
Chính xác! Thỏa thuận!
Ân Tô Tô than một tiếng, nghĩ đến đây, cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm thấy dãy số ghi chú là "Chị Lương", nhấn nút gọi.
Hai tiếng tút, cuộc gọi kết nối.
"A lô bảo bối của chị." Lương Tịnh mỉm cười, trong giọng nói có chút mờ ám, "Em hẹn hò xong với vị Phí gia kia rồi?"
Mặt Ân Tô Tô nóng lên không thể giải thích được, cô hắng giọng, giả vờ bình tĩnh trước khi trả lời: "Không phải hẹn hò. Phí Nghi Chu đã đưa em đi đặt may một bộ sườn xám trước đó, hôm nay chỉ đi lấy thôi."
Lương Tịnh ồ một tiếng, thuận miệng hỏi: "May ở cửa hàng sườn xám nào?"
Ân Tô Tô nhớ lại trong ba giây: "Hình như tên là 'Ngộ'."
Không ngờ nghe được câu trả lời này, Lương Tịnh vốn luôn có kiến thức rộng rãi lại kinh ngạc đến mức thấp giọng nói: "Ngộ? Chẳng lẽ là 'Ngộ' của ông chủ La Khải Sơn?"
"Hình như vậy." Ân Tô Tô dừng lại, ngạc nhiên trước phản ứng của chị Lương, "Sao thế?"
Lương Tịnh: "La Khải Sơn là nhà thiết kế sườn xám giỏi nhất Trung Quốc. Những chiếc sườn xám hoàn toàn được làm thủ công do ông ấy thiết kế còn đắt hơn thời trang cao cấp, đều có giá bảy con số."
Ân Tô Tô:...
Ân Tô Tô:?!!
Cô đã nghĩ chiếc sườn xám này đắt tiền, nhưng này cũng đắt đến thái quá đi?
Bảy con số, có thể bằng hai căn hộ lớn ở quê cô.
Ân Tô Tô một lần nữa bị sốc trước hào vô nhân đạo của đại công tử Phí gia. Cô cầm điện thoại hóa đá hai giây, đến giây thứ ba, cô nhanh chóng đứng dậy, nhanh nhất có thể nhặt chiếc túi sườn xám mình tiện tay ném bù lăn bù lóc, lấy chiếc sườn xám ra treo thẳng thớm và kính cẩn ở giữa phòng thay đồ.
Nhìn bộ sườn xám giá cao ngất trời này, trong mắt Ân Tô Tô lộ ra vẻ tôn trọng, trong lòng thầm nói: Thực xin lỗi, là tôi có mắt không tròng trì hoãn các hạ rồi.
Lúc này, giọng nói của Lương Tịnh lại từ bên kia ống nghe truyền tới, thở dài: "Kim chủ ba ba ra tay cũng quá hào phóng, em phải trân trọng vào." Dừng một chút, lại có chút tò mò: "Sao Phí Nghi Chu đột nhiên tặng sườn xám cho em?"
Ân Tô Tô bước ra khỏi phòng thay đồ đi vào bếp rót một cốc nước. Nhấp một ngụm rồi nuốt xuống, mới ngập ngừng và thận trọng trả lời: "Anh ấy nói tối chủ nhật muốn dẫn em về nhà."
Lương Tịnh: "..."
Lương Tịnh: "Cho nên đây là chiến bào anh ta tặng em chuẩn bị đi gặp phụ huynh?"
Ân Tô Tô suy nghĩ về lời nói của chị Lương, trả lời: "Chắc vậy."
"Trời ạ." Lương Tịnh quả là người thông minh, ngay lập tức diễn giải sâu hơn thông tin từ sự kiện "gặp phụ huynh": "Sắp đi gặp phụ huynh luôn rồi, ngày kết hôn còn xa nữa sao? Phí Nghi Chu có nói khi nào sẽ kết hôn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!