Lương Tịnh trước đó đã thương lượng với tạp chí, định buổi chụp hình sẽ chính thức bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng, ngoại trừ thời gian trang điểm và tạo hình cho Ân Tô Tô, họ phải đến địa điểm chụp muộn nhất là 8 giờ 30.
Ban đầu dự định đưa nghệ sĩ của mình ra ngoài đúng giờ vào lúc 7 giờ 40, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Ân Tô Tô, vật vã bơ phờ, quầng thâm dưới mắt nặng như gấu trúc, cô ấy mềm lòng, cuối cùng đồng ý để Ân Tô Tô ngủ mười phút.
Nghe vậy, Ân Tô Tô cảm thấy như được ân xá, lập tức chui đầu vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Chị Lương có ý thức rất cao về thời gian, nếu rời khỏi nhà muộn mười phút, vậy thì tiết kiệm thời gian trên đường. Lái xe từ ngõ Chương Thụ, cô ấy không nhả ga quá vài lần, lái xe với tốc độ nhanh như chớp, cuối cùng đến địa điểm lúc 8 giờ 26.
Sau khi xuống xe, Hứa Tiểu Phù ngồi ở ghế phụ run chân, vẻ mặt buồn bã phàn nàn: "Chị Lương, chị lái xe nhanh quá, cũng may em vẫn chưa ăn sáng, nếu không em nôn ra khắp xe chị rồi."
Lương Tịnh hất tóc trả lời: "Tốc độ này mà nhanh cái gì, nếu không phải vì kẹt xe trên đường, chị sẽ cho em trải nghiệm phiên bản đời thực của "Fast and Furious"."
Ân Tô Tô phì cười, vỗ vai Hứa Tiểu Phù, nói: "Chị Lương không trêu em đâu. Để chị kể cho em nghe một bí mật, nghề phụ trước đây của chị Lương là tay đua."
Hứa Tiểu Phù sửng sốt: "Tay đua? Thật hay giả ạ?"
"Lừa em làm gì." Ân Tô Tô nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Chị Lương còn giành được nhiều giải thưởng. Khi phần thứ tư của "Fast and Furious" chuẩn bị quay, chị ấy đã được mời đến hướng dẫn đoàn làm phim đấy."
"Oa!" Hứa Tiểu Phù tức khắc mặt đầy ngưỡng mộ, quay đầu nhìn Lương Tịnh: "Chị Lương, hóa ra chị lợi hại như vậy!"
Lương Tịnh cười khẩy, uể oải trả lời: "Đúng vậy, chị đã chỉ đạo cho "Fast and the Furious", ông cố của chị còn cùng vẽ tranh với Leonardo da Vinci nữa kìa."
Hứa Tiểu Phù trợn tròn mắt: "Trời ơi! Chị Lương, nhà chị toàn nhân tài!"
Nhìn thấy cô gái trẻ bị hù đến sửng sốt, Lương Tịnh bất lực lắc đầu, vươn ngón tay chọc vào gò má mũm mĩm của Hứa Tiểu Phù, nói: "Em tin thật à? Chị Tô Tô và chị đang trêu em thôi, ngốc thật."
Hứa Tiểu Phù gãi đầu, trên mặt lộ ra một tia mờ mịt: "A..."
Ân Tô Tô bên cạnh không nhịn được, cười chảy cả nước mắt.
Hứa Tiểu Phù phục hồi tinh thần lại, giậm chân bực bội: "Chị Tô Tô! Chị Lương!"
"Được được, lỗi chị lỗi chị." Ân Tô Tô lau khóe mắt, cố gắng kìm nén nụ cười, khẽ nói với cô gái nhỏ: "Vào nhanh đi."
"Mặc kệ hai người." Hứa Tiểu Phù vẫn còn tức giận, trong tay cầm đồ, đi về phía trước với tốc độ nhanh đến mức trong nháy mắt biến mất.
Lương Tịnh và Ân Tô Tô theo sau vừa trò chuyện.
Lương Tịnh quay đầu lại nói: "Có vẻ em rất thích Tiểu Phù."
"Đúng vậy." Ân Tô Tô cười rạng rỡ, "Thật là một cô bé dễ thương. Em ấy từ quê lên thủ đô làm việc một mình, vừa chăm chỉ vừa mạnh mẽ. Nhìn em ấy, giống như nhìn thấy chính em khi vừa mới tốt nghiệp, trẻ trung, hồn nhiên trong sáng, không rành chuyện trần tục."
Nghe vậy, Lương Tịnh nhướng mày: "Gì mà trẻ tuổi hay không trẻ tuổi, bây giờ em mới hai mươi bảy tuổi, nói giống như em bảy tám chục tuổi rồi ấy."
Ân Tô Tô không nói nên lời, trong giọng điệu có chút tự ti: "Có lẽ là do đã nhìn thấy quá nhiều, trải nghiệm quá nhiều."
Lương Tịnh và Ân Tô Tô đã là bạn nhiều năm, sao có thể không hiểu nhau?
Nỗi đau bao năm qua. Cô ấy giơ tay ôm lấy vai Ân Tô Tô, an ủi nói: "Trước đây chúng ta chỉ là kém may mắn, nhưng bây giờ vận may lớn đã đến, ngày tốt lành cũng đã đến."
Ân Tô Tô đưa mắt nhìn Lương Tịnh, vẻ mặt bối rối. Cô im lặng vài giây rồi thẳng thắn nói: "Chị Lương, em thực sự không dám trêu chọc người đó chứ đừng nói đến việc dính líu đến anh ta."
Lương Tịnh nghe được lời này, lập tức hiểu ra. Sau đó thở dài, buồn bã nói: "Nhưng cô gái ngốc của chị, trêu chọc hay dính líu hay không em nói không tính. Anh ta chỉ động một ngón tay là có thể nhấc em lên mây, cũng có thể khiến em rơi từ trên mây xuống trong chớp mắt. Tất cả những gì em có thể làm bây giờ là tới đâu hay tới đó, không xúc phạm hay bất tuân, cố gắng đạt được lợi ích tối đa cho bản thân trong một khoảng thời gian có hạn."
Lời nói vừa dứt, Ân Tô Tô mím môi để bình tĩnh lại, cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm lý và quyết định, gật đầu mạnh mẽ: "Được. Em hiểu rồi."Ân Tô Tô và Lương Tịnh đều là những người đúng giờ. Dù tham gia một nhóm để quay phim, chụp ảnh bìa tạp chí, ghi hình các chương trình tạp kỹ hay tham dự các sự kiện, cũng không bao giờ đến muộn, điều này khiến tất cả các cộng tác viên đều hết lời khen ngợi về đạo đức nghệ thuật của Ân Tô Tô.
Chỉ riêng điều này thôi đã tốt hơn nhiều so với nhiều tên tuổi lớn có hàng chục triệu người hâm mộ.
Thấy thời gian không còn nhiều, hai cô gái vội vàng đi vào phòng thay đồ. Không ngờ, vừa mở cửa bước vào, căn phòng ồn ào bỗng im bặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!