"Hả?"
Tề Diệu Tưởng sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ cậu sẽ nói như vậy.
Kỷ Sầm đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng tức giận từ xa truyền đến.
"Kỷ Sầm! Đồ chết tiệt nhà cậu lại không gọi ông đây dậy! Hại tôi bị thầy chủ nhiệm giáo vụ mắng!"
Là Bách Trạch Văn với cái đầu tổ quạ chưa kịp chải gọn, đồng phục trên người cũng chưa mặc hẳn hoi. Cậu ta vừa vội vàng đeo băng tay trực ban lên cánh tay vừa chạy sang phía bên này.
"Cậu vào trước đi, chắc là thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng sắp tới rồi đó." Kỷ Sầm nói.
"Hả? À à."
Nhưng bánh kếp dùng để hối lộ Kỷ Sầm vẫn đang ở trong tay, Tề Diệu Tưởng lúng ta lúng túng nhìn cậu: "Thế cậu còn muốn bánh kếp này không?"
"Tôi đang trực ban, ăn sao được?" Kỷ Sầm đáp: "Cậu cứ cầm trước đi, đợi lát nữa tôi tới lớp tìm cậu."
Tới lớp cô tìm cô lấy bánh?
Thế chẳng phải sẽ bị mọi người trong lớp trông thấy sao?
Tề Diệu Tưởng vội từ chối: "Không được đâu!"
Từ trước tới nay Kỷ Sầm chưa từng bị cô bạn nào từ chối mãnh liệt như vậy, cậu sửng sốt, đang lúc định hỏi tại sao không được thì Bách Trạch Văn đã chạy tới trước mặt hai người.
"Ơ kìa, các cậu ..."
Bách Trạch Văn còn chưa nói xong thì bất thình lình đã bị nhét một thứ gì đó nóng hổi vào trong tay.
Hai chàng trai còn chưa kịp phản ứng, Tề Diệu Tưởng đã chạy xa rồi. Cô biết Kỷ Sầm chắc chắn sẽ không nhận, thế là dứt khoát đưa cho chàng trai có đôi mắt hồ ly.
Dù sao thì chàng trai mắt hồ lý đó cũng là học sinh trực ban.
Bách Trạch Văn cúi đầu, lúc này cậu ta mới nhìn rõ thứ mà Tề Diệu Tưởng vừa nhét vào tay mình là bánh kếp thập cẩm.
Cậu ta dậy muộn nên vẫn chưa kịp ăn sáng, vô thức cảm thán một câu: "Vãi chưởng, thơm quá đi mất!"
Thế nhưng bánh kếp cầm còn chưa nóng tay thì đã bị Kỷ Sầm đứng bên cạnh cướp mất.
Quỷ đói lúc này không nói lý lẽ, bữa sáng thơm ngon như vậy bày ở trước mắt cho dù có bỏ thuốc thì cậu ta cũng phải ăn.
Bách Trạch Văn bốc phét mà không biết ngượng là gì: "Này, cậu làm cái gì đấy? Đây là bữa sáng Tề Diệu Tưởng tặng cho tôi mà, trả đây."
Kỷ Sầm giấu bánh ra phía sau, mỉm cười.
"Trả cậu? Cậu chưa tỉnh ngủ hả."
"Cậu ấy nhét vào tay tôi, không tặng tôi chẳng lẽ tặng cậu chắc?"
Kỷ Sầm: "Chả thế thì sao?"
Bách Trạch Văn cũng cười: "Người không tỉnh ngủ là cậu thì có, còn chưa theo đuổi thành công mà đã ảo tưởng người ta tặng cậu bữa sáng tình yêu à?"
Sắc mặt Kỷ Sầm khẽ biến, vừa định nói thì Bách Trạch Văn đột nhiên a lên một tiếng.
"Sao tự nhiên cậu ấy lại tặng bữa sáng cho tôi nhỉ? Ôi mẹ ơi, không lẽ cậu ấy đối với tôi ..."
Bách Trạch Văn há hốc miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!