Chương 49: Vì Sao Mình Mang Sữa Cho Cậu

Sau khi hét lên chúc mừng năm mới, Bách Trạch Văn quay lại nhìn thì phát hiện không thấy hai người kia đâu.

Bởi vì có quá nhiều người, không xác định được là hai người này cố ý tách riêng hay vô tình đi lạc nên Bách Trạch Văn lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Sầm.

"Ê? Hai người các cậu đâu? Đi lạc rồi?"

Theo như lời Kỷ Sầm nói, Bách Trạch Văn đưa những người khác đi tìm họ, cũng may cậu ta đã mua cho Tề Diệu Tưởng một quả bóng bay phát sáng nên có thể tìm được hai người họ ngay lập tức.

Sau khi tìm được nhau, bọn họ mới phát hiện chỗ này là nơi lý tưởng để xem pháo hoa.

Cả đám dứt khoát đứng ở đây xem, pháo hoa nổ tưng bừng làm đáy mắt sáng lên, bọn họ thưởng thức xong màn trình diễn pháo hoa ngắn ngủi mười lăm phút.

Xem pháo hoa xong, bờ sông bỗng tối sầm, càng hoành tráng sôi động thì sau khi kết thúc càng vắng vẻ hiu quạnh. Sau khi màn pháo hoa kết thúc, khung cảnh đông đúc bên bờ sông chẳng mấy chốc đã tản ra. Cuối cùng cũng không còn mấy người. Người bán hàng rong thu dọn đồ đạc, bác lao công vẫn đang làm việc trong đêm giao thừa, dọn dẹp các loại rác thải do khách để lại.

Vốn dĩ trong lòng luôn mong đợi đón giao thừa, nhưng khi giao thừa qua rồi, lại bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, có lẽ đây là nỗi cô đơn sau mỗi cuộc vui.

Đè nén cảm giác chênh lệch này, Bách Trạch Văn nói: "Đi thôi, về nhà nào."

Vì hôm nay là đêm giao thừa nên có rất nhiều du khách ra bờ sông xem pháo hoa, đặt xe taxi rất lâu nên có một số chuyến xe buýt đã tăng ca cho đêm giao thừa hôm nay. Cả đám đứng ở trạm xe, xe buýt Tề Diệu Tưởng đến trước, lúc này có rất nhiều người đang chờ xe, những người khác thúc giục cô nhanh lên xe, nếu không thì sẽ không có chỗ ngồi.

Cũng may bình thường nhìn cô điềm đạm nhưng vào thời khắc quan trọng thì cô rất nhanh nhẹn. Cô chạy lên rất nhanh, bọn họ nhìn cô mới giây trước còn ngây ngốc thì giây sau đã leo lên xe buýt rồi. Trong tay cầm quả bóng bay, cô chui vào xe, ngay giây sau, cô đã ngồi xuống bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nói tạm biệt với họ.

"..."

Cả đám nhìn sửng sốt.

Nhất là Ngô Trừng, cậu ấy đã tính toán trong lòng, với thân thế nhanh nhẹn này, học kỳ sau nếu trường tổ chức đại hội thể thao thì dù cô nói gì cậu ấy cũng sẽ buộc cô tham gia.

"Bái bai!"

"Bái bai bái bai, đến nhà rồi nhắn vào nhóm một tiếng nha."

"Ừm ừm."

Tề Diệu Tưởng trả lời, vốn dĩ không muốn nhìn người nào đó, nhưng ánh mắt lúc này không nghe theo lý trí, vẫn liếc nhìn người nọ.

Kỷ Sầm vẫn luôn nhìn cô, vì vậy ánh mắt cô vừa nhìn qua cậu, cậu lập tức nhận ra ngay.

Cậu nhướng mày, nói với cô: "Đến nhà rồi nhớ nhắn với mình một tiếng."

Bách Trạch Văn hơi cạn lời: "Không phải bảo cậu ấy nói trong nhóm một tiếng rồi sao, cậu không phải ở trong nhóm à?"

Kỷ Sầm phớt lờ cậu ta, còn đang đợi Tề Diệu Tưởng trả lời.

Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Ừm."

Sau đó cô đóng cửa sổ, rất nhanh, xe lái rời đi.

Cô đi rồi, mấy chiếc xe mà những người khác đợi cũng tới, chia tay từng người xong, cuối cùng còn lại Vương Thư Huỷ.

Không thể để con gái đứng một mình ở trạm xe được. Trong số những chàng trai, chỉ có Bách Trạch Văn và Ngô Trừng là hơi thân với cô. Ngô Trừng là bởi vì cùng lớp, còn Bách Trạch Văn là vì hay cùng cô lập đội chơi game. Nhưng Ngô Trừng vừa lên xe rồi, vì thế không cần người khác nói, Bách Trạch Văn đã mở miệng: "Các cậu đi trước đi, tôi đợi chị Vương lên xe rồi tôi đi."

"Được, vậy chúng tôi đi trước đây."

Có rất nhiều xe buýt đến, lúc này ở trạm xe cũng không có nhiều người, Vương Thư Huỷ an tĩnh đứng đó, có hơi hồi hộp kéo sợi dây bóng bay, không biết nên nói gì.

Cô và Bách Trạch Văn chỉ liên lạc qua điện thoại, nói chuyện riêng trực tiếp như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.

Đang lúc cô còn đang bối rối, Bách Trạch Văn đột nhiên thở dài, phá vỡ sự im lặng: "Này, xấu hổ quá, hay là chúng ta nói chuyện gì đó nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!