Chương 48: Mình Rất Thích Cậu

Chàng trai nhẹ giọng giận dỗi một câu, nghe có vẻ lòng vòng phức tạp, nhưng không khác nào đang thành thật bày tỏ.

Trái tim như bị quấn vào một sợi chỉ mỏng manh, hơi thở không đều đặn như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô không nói lời nào, cũng không nói có hiểu lời cậu nói hay không, chỉ ngồi yên phát ngốc giống như một pho tượng.

Đợi hai phút, Kỷ Sầm phát hiện cô vẫn không lên tiếng, không biết đây là tín hiệu gì, là nghe không hiểu hay là hiểu ý cậu nhưng lịch sự uyển chuyển từ chối.

Loại cảm giác này rất tra tấn, trong lòng không yên chút nào, muốn cô nói vài câu nhưng lại sợ cô nói, sợ một khi cô mở miệng thì sẽ từ chối cậu thật.

Kỷ Sầm gãi lông mày: "Cậu..."

Lúc này Tề Diệu Tưởng mới lấy lại tinh thần: "... Hả?"

Điện thoại trong túi rung lên, lần này không phải của Tề Diệu Tưởng mà là của Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm chậc một tiếng, có chút khó chịu không biết ai còn gọi cho mình vào giờ này nhưng lại thầm cảm thấy may mắn vì cuộc gọi này đến rất đúng lúc, cuối cùng cũng phá vỡ cục diện bế tắc.

Kỷ Sầm: "Mình đi nghe điện thoại đã."

Tề Diệu Tưởng: "Cậu nghe đi, cậu nghe đi."

Kỷ Sầm bắt máy, so với sự im lặng ở bên cậu thì đầu bên kia rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều.

Giọng nói của Bách Trạch Văn ở đầu bên kia rất chói tai: "Tam Cân, tìm được người chưa?"

Nhìn Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm ừ một tiếng: "Gọi cho tôi có việc gì không?"

"Anh em quan tâm cậu chút ấy mà, bây giờ cậu định hẹn hò riêng với Tề Diệu Tưởng à?" Bách Trạch Văn nói: "Các cậu định hẹn hò ở đâu?"

Kỷ Sầm nhìn xung quanh.

Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, có lẽ bọn họ sẽ phải ở đay đến đêm.

Kỷ Sầm nói: "Trạm xe buýt."

"Gì cơ? Trạm xe buýt? Hẹn hò gì ở trạm xe buýt vậy, nếu các cậu không có chỗ để đi thì lại đây tụ tập cùng chúng tôi xem pháo hoa này."

Dừng một chút, Bách Trạch Văn lại nói: "Vương Thư Huỷ cũng đi cùng chúng tôi, ở đây chỉ có một cô gái duy nhất, mấy người còn lại đều là con trai, dù sao tương lai của các cậu còn dài cũng không thiếu một ngày hẹn hò như hôm nay, kêu nhóc đáng thương đến đây bầu bạn cùng cậu ấy đi."

Kỷ Sầm khó hiểu: "Hai cô gái kia đâu?"

"Hai người đó đã về nhà rồi, bây giờ chúng tôi ở trên xe buýt, đúng lúc gặp Vương Thư Huỷ, trong nhà cậu ấy cũng không có ai nên rủ cậu ấy đi xem pháo hoa cùng luôn."

Trong ấn tượng của Kỷ Sầm, trước nay Vương Thư Huỷ chỉ đi cùng con gái, chưa bao giờ đi riêng với đám con trai, theo lý mà nói chắc sẽ không đồng ý đi một mình với đám con trai.

Có lẽ là không muốn ở nhà một mình, Kỷ Sầm nói: "Để tôi hỏi cậu ấy đã."

Dù chưa hỏi nhưng Kỷ Sầm cũng có thể đoán được Tề Diệu Tưởng chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao thì cô cũng chọn ra bờ sông xem pháo hoa thay vì là ngồi ở đây lãng phí thời gian với cậu.

Quả nhiên, vừa nghe được tụ tập cùng những người khác, hơn nữa Vương Thư Huỷ cũng có ở đó, Tề Diệu Tưởng đồng ý ngay tức thì.

Kỷ Sầm nhờ Bách Trạch Văn gửi địa chỉ bờ sông qua cho cậu trước sau đó cậu dẫn Tề Diệu Tưởng đi tìm bọn họ tụ tập.

"Được rồi, chờ các cậu đấy."

"Đi thôi." Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Sầm nói: "Đi tìm bọn họ."

"Được được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!