Hỏi thế này thì cô trả lời kiểu gì đây?
Nếu nói là hiểu lầm thì cô giống như người hay đi nhiều chuyện, nói không hiểu lầm thì lại giống như cô rất để ý đến chuyện của bọn họ.
Tề Diệu Tưởng hoảng loạn nhìn những người khác, mọi người đều đang nói chuyện, dường như chẳng ai quan tâm tới bên này.
Chiếc ghế vẫn đang bị cậu giẫm lên, Tề Diệu Tưởng giả cười:
"Cậu không nói thì mình cũng chẳng biết chuyện đó."
Kỷ Sầm nói: "Thật không? Sao mình lại nghe rằng cậu thường xuyên lướt confession trường nhỉ?"
"Ai hay lướt confession cơ?" Tề Diệu Tưởng phủ nhận: "Mình còn chưa kết bạn với confession nữa."
(*) Bên Trung confession là 1 tài khoản Wechat và đăng bài cho bạn bè xem nên phải kết bạn mới xem được (thay vì công khai như bên Facebook)
"Cậu không kết bạn thì có Lư Văn Giai kết bạn, cậu ấy không đưa cậu xem à?"
Tề Diệu Tưởng trợn mắt nói bừa: "Không."
Bỗng nhiên Kỷ Sầm gọi tên Lư Văn Giai.
Lư Văn Giai nhìn sang: "Gọi gì đấy?"
Tề Diệu Tưởng vội vàng che thân mình giữa hai người, cô nói: "Không có gì đâu, định hỏi cậu lúc nào có đồ ăn thôi."
Lư Văn Giai cạn lời: "Cậu hỏi phục vụ á, chứ sao mình biết được."
Đuổi Lư Văn Giai đi, Tề Diệu Tưởng thở phào một hơi. Lúc quay đầu lại thì Kỷ Sầm đang vuốt cằm nhìn cô cười như không cười.
"Cậu có biết có một câu thành ngữ gọi là giấu đầu lòi đuôi không?"
Tề Diệu Tưởng cắn môi, cô không cam lòng mà cãi lại: "Thế thì mình không hề hiểu nhầm á. Tự nhiên cậu giải thích làm gì, như vậy có phải cũng đang giấu đầu lòi đuôi không?"
Kỷ Sầm ngạc nhiên nhướng mày, dường như cậu không ngờ Tề Diệu Tưởng lại có thể suy một ra ba như vậy.
Hiển nhiên là Tề Diệu Tưởng cũng rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, cô khịt mũi hừ một tiếng.
Kỷ Sầm mỉm cười, thế mà cậu lại thừa nhận: "Ừ mình giấu đầu lòi đuôi đấy, giờ cậu mới thấy à?"
"..."
Cũng may lúc này phục vụ mang đồ ăn lên. Chỗ ngồi của hai người gần lối đi nên để tiện cho nhân viên phục vụ lên món, Tề Diệu Tưởng kéo ghế của mình về phía Lư Văn Giai, cách Kỷ Sầm một ghế.
Kỷ Sầm chẳng biết nên khóc hay nên cười. Có điều hôm nay là liên hoan lớp, chủ nhiệm lớp A28 ngồi ở bàn chính nên cậu cũng không làm gì được.
Không chỉ bàn của họ mà mấy bàn khác cũng thế. Suy cho cùng thì thầy giáo còn ngồi đó, cả đám ăn uống nhã nhặn, nói chuyện cũng phải tém tém lại. Trong sảnh lớn, các bàn khác người lớn uống bia uống rượu, chỉ có mấy bàn thầy trò ngoan ngoãn uống nước cam rồi Coca, không dám lỗ mãng.
Khi bữa cơm gần xong, Đổng Vĩnh Hoa đứng lên chúc Tết vài câu. Thầy chúc mọi người học tập tiến bộ, đám nhóc cũng sôi nổi nâng ly chúc thầy năm mới vui vẻ, sớm ngày được tăng lương.
Đổng Vĩnh Hoa nhếch môi nói rất chi là chân thành: "Mấy đứa cố gắng học tập tốt, mỗi kỳ thi tháng kéo điểm trung bình lên vài điểm thì lương của thầy tự nhiên sẽ được tăng thôi."
Chốt lại là lương của thầy có tăng hay không đều phụ thuộc vào mấy đứa đó.
Ngô Trừng với tư cách là lớp trưởng, nói: "Thầy ơi, thầy không nên dựa hết vào chúng em thế được. Thầy cũng phải cố gắng, cố gắng dạy dỗ chúng em."
Đại biểu môn Toán cũng nói theo: "Đúng thế thầy ơi. Thành tích của chúng em không tăng lên, có lúc thầy cũng nên nghĩ lại vấn đề của mình nữa. Mọi ngày đi làm có cố gắng không, có chăm chỉ soạn giáo án không, có chuẩn bị bài tốt không."
Cái kiểu đổ lỗi này chọc cười Đổng Vĩnh Hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!