Kỷ Sầm tỏ vẻ khó hiểu: "Liên quan gì đến đám con gái của lớp mình?"
Tề Diệu Tưởng nhận ra mình lỡ lời, vô tình để lộ luôn lý do khiến bản thân khó chịu.
Vì mấy bạn nữ lớp họ vô duyên vô cớ nói xấu cô nên cô không thích họ. Lại thấy cậu có quan hệ tốt với mấy cô bạn đó nên cô càng không vui.
Nhưng cô không thể thẳng thắn thừa nhận mình không vui giống như Kỷ Sầm được, vì cô vốn dĩ không phải là người thẳng thắn.
Kỷ Sầm có lớp của mình, trong lớp cậu cũng có bạn bè của cậu. Cô không thể ích kỷ đến mức đòi hỏi cậu không được thân thiết với cả bạn cùng lớp của cậu được.
Về mặt lý trí, Tề Diệu Tưởng hiểu rất rõ rằng cô không có tư cách để cảm thấy khó chịu vì điều này. Nói cách khác, cho dù những cô gái đó có nói xấu cô thì sao chứ? Họ đâu có nói xấu Kỷ Sầm. Cô và Kỷ Sầm là hai cá thể độc lập, chuyện cá nhân của cô chẳng liên quan gì đến cậu.
Nhưng cô không thể lý trí được.
Sao cậu có thể thân thiết với mấy cô gái nói xấu cô được chứ?
Hôm nay, mấy cô gái đó còn ăn mặc đẹp như thế, trong khi cô lại trông quê mùa đến vậy.
Hơn nữa, họ còn học cùng lớp với Kỷ Sầm, học lực cũng rất tốt, lại biết nhảy, đa tài đa nghệ. Trong khi cô thì không có gì nổi bật, đợt thi giữa kỳ lần trước, dù điểm số của cô có cải thiện nhưng so với họ thì vẫn còn kém xa.
Không có sự so sánh thì không đau thương, Tề Diệu Tưởng lập tức cảm thấy tự ti.
Họ không hài lòng vì cô thân thiết với Kỷ Sầm, điều này cũng có thể hiểu được. Kỷ Sầm xuất sắc như vậy, họ đương nhiên sẽ cảm thấy cô không xứng với cậu.
Thậm chí ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng tự hỏi, cô dựa vào điều gì chứ.
Cô dựa vào gì mới có thể làm bạn với Kỷ Sầm, chứ đừng nói đến là mối quan hệ hơn cả bạn bè? Cho dù Kỷ Sầm có cảm tình với cô thật, cô cũng không dám tin và càng không dám chấp nhận.
Lẽ ra chỉ cần nhận thức rõ sự thật này là xong, nhưng cô lại không thể kiềm chế được.
Cô không nhịn được mà sinh lòng ghen tị, không nhịn được cảm xúc không vui, nhưng cô lại không thể nói với Kỷ Sầm, vì cô lo cậu sẽ nghĩ cô là người nhỏ mọn.
Tề Diệu Tưởng vội vàng cúi đầu.
"Mình chỉ đưa ra một ví dụ thôi." Tề Diệu Tưởng nói: "Bây giờ Cố Dương đã đi rồi, mình cũng phải đi, mẹ đang chờ mình."
Kỷ Sầm không nói gì.
Sau khi hoàn tất công việc ở lớp mình, vì lo cô đã về nhà rồi mà Kỷ Sầm gần như đã chạy đến đây.
Hội trường sắp tắt đèn rồi, nếu cứ giữ cô lại như vậy, chỉ khiến mẹ cô lo lắng hơn thôi.
Và dù có đứng đây suốt cả đêm với cô, cũng chưa chắc cậu có thể hỏi được gì từ cô.
Dù nhìn cô có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong lại rất bướng bỉnh. Dù trong lòng có suy nghĩ gì, cô thà chịu đựng một mình chứ tuyệt đối không chịu hé lộ một chữ.
Kỷ Sầm không phải là người thích để vấn đề sang ngày mai. Trong một số khía cạnh, cậu cũng rất bướng bỉnh. Nếu có một bài toán mà cậu không giải được, nó khơi dậy tính thách thức của cậu, cậu sẽ không để bài toán đó qua ngày mai. Dù có phải thức trắng đêm, cậu cũng nhất định phải giải xong bài toán đó.
Nhưng hiện giờ không phải là giải toán, nếu cô không muốn giao tiếp, cậu đành phải nhượng bộ.
Cuối cùng Kỷ Sầm thở dài: "Ngày mai rồi nói sau."
...
"Sao lâu như vậy con mới ra ngoài?"
Tề Diệu Tưởng lên xe, mẹ Tề Tư ngồi ghế phụ quay lại hỏi cô.
Tề Diệu Tưởng nói: "Đạo cụ trong lớp chúng con hơi nhiều, dọn dẹp khá khó ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!