Chương 43: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ Xinh Bị Ép Buộc

Vì hôm nay tổ chức đêm hội Tết dương nên trừ học sinh lớp 12 ra, tất cả đều không cần phải học tiết tự học buổi tối.

Nhưng có rất nhiều học sinh 12 len lén chạy đi xem đêm hội. Hôm nay là ngày đặc biệt nên các thầy cô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, đặc xá cho cả đám trốn tiết mà không bị truy cứu.

Đương nhiên cũng có người chẳng mặn mà gì với việc xem biểu diễn, họ chuồn khỏi hội trường đi ra ngoài chơi. Thường ngày tám, chín giờ tối kiểu gì cũng yên ắng vắng lặng, hôm nay thì lại vô cùng náo nhiệt. Ngoài cổng trường, hai bên đường, trong các cửa hàng đều có học sinh đang đứng. Các chiếc xe đi qua con đường này đành phải nhích từng tí như rùa bò, chỉ sợ đụng trúng bạn học sinh nào đó thì to chuyện.

Có là Mercedes G500 thì cũng phải thành rùa trên đoạn đường này thôi.

Tề Tư ngồi ở ghế phụ đã nghe thấy ông chủ nhà mình thở dài ít nhất cũng bốn, năm lần.

Ngày thường Cố Minh Chu đi đâu cũng có tài xế riêng, dù có gặp tắc đường thì ông cũng chỉ cần ngồi ở ghế sau thoải mái thư thái. Bây giờ tự mình cầm lái rồi mới hiểu rằng nghề tài xế này không phải ai cũng làm được.

Đối với những ông chủ lớn như Cố Minh Chu, mỗi giây mỗi phút đều là cơ hội kiếm tiền cho nên chẳng ai muốn lãng phí thời gian chờ đợi lúc kẹt xe cả. Xe lết như rùa, Cố Minh Chu lúc thì nhìn gương chiếu hậu, lúc thì dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng. Tuy rằng chẳng nói câu nào nhưng chỉ cần nhìn lông mày cau lại là biết giờ phút này ông đã khó chịu cỡ nào.

Tề Tư làm thư kí cho ông sắp được nửa năm nên rất hiểu tính Cố Minh Chu. Người đàn ông này mỗi lần mở họp, nếu cấp dưới báo cáo dài dòng không đi thẳng vào trọng điểm thì kiểu gì ông cũng có vẻ mặt như bây giờ.

Là một thư kí thông minh, Tề Tư biết rằng lúc này điều mình cần làm chính là giữ im lặng, coi mình như không khí để tránh ông chủ trút lửa giận lên đầu bản thân.

Khó khăn lắm mới lái xe vào bên trong trường học. Chiếc xe việt dã mà Cố Minh Chu lái đủ cao đủ to, kiểu dáng chiếc xe cũng đủ ngầu. Con trai cho dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì đều có một niềm đam mê trời sinh với xe cộ, nên khi vừa nhìn thấy xe của Cố Minh Chu lái vào trường mình thì bọn họ không khỏi dừng chân cảm thán.

"Ngầu."

"Cái xe này đẹp quá đi."

Đợi xe dừng hẳn, cửa xe mở ra. Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, người đó mặc áo khoác sẫm màu, chín chắn lạnh lùng. Kiểu người như vậy kết hợp với một chiếc xe ngầu như thế trong mắt đám nam sinh cấp ba này quả thực là đẹp trai vô cùng vô tận.

Sau đấy lại có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung bước ra từ ghế phụ, cô ấy mặc áo khoác mang lại cảm giác giống như chiếc áo của người đàn ông, trẻ trung xinh đẹp, đôi chân thon thả để lộ ra bên ngoài cùng đôi giày cao gót quyến rũ, từng bước đi như đang lay động lòng người.

Không biết là bố mẹ của ai, cũng không biết kiếp trước làm bao nhiêu việc thiện mới có thể làm con của cặp ba mẹ như này.

Hai người đều không biết hội trường ở đâu. Cố Minh Chu định tìm đại một học sinh nào đó hỏi thì lại bị Tề Tư giành trước.

"Sao lại phiền anh tự đi hỏi đường chứ, chút việc nhỏ này cứ để cho tôi là được."

Trên đường đến hội trường thì đi qua tiệm trà sữa của trường, Tề Tư nghĩ biểu diễn sẽ tốn nhiều thời gian, cứ ngồi không như thế thì vô vị lắm nên định đi mua cốc trà sữa uống.

Nhưng bà cũng không thể nói mình muốn uống được, thế là bà hỏi người đàn ông: "Sếp Cố, thời gian biểu diễn khá dài, hay là tôi đi mua cho anh cốc đồ uống nhé?"

Cố Minh Chu ừ một tiếng. Hai người đi đến cửa tiệm trà sữa, ở đó có vài học sinh đang đợi xếp hàng đều nhìn bọn họ.

Cũng đúng, trong khuôn viên trường cấp ba mộc mạc ai nấy đều mặc đồng phục này bỗng nhiên có hai người trưởng thành ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện thì kiểu gì mọi người cũng phải liếc nhìn vài cái.

Tề Tư chẳng có cảm giác đặc biệt gì, bà đã quen với các thể loại ánh mắt nhìn mình từ lâu rồi. Ít nhất thì đám nhóc cấp ba này chỉ nhìn bà với vẻ thưởng thức, so với mấy tên đàn ông ở bên ngoài cứ nhìn chằm chằm bà với vẻ bất lịch sự thì dễ chịu hơn nhiều.

Bà biết khẩu vị của Cố Minh Chu, sau khi hỏi ý kiến ông thì chọn cho ông một cốc trà ô long ít đường.

Lúc thanh toán, vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã thì bị Cố Minh Chu cản lại.

Ông chủ lớn đương nhiên sẽ không để ý vài đồng bạc lẻ mua hai cốc trà sữa này, Tề Tư cũng thấy đây không phải là lúc cần khách sáo với sếp nên yên tâm để Cố Minh Chu mời mình.

Thấy nhân viên đã làm xong, Tề Tư vội vàng nhận lấy thì Cố Minh Chu nói để ông cầm.

Tề Tư nhanh chóng nói: "Không cần đâu, tôi cầm được mà. Làm gì có chuyện để anh cầm được."

Hai tay Cố Minh Chu trống không, ông nhìn thư kí của mình tay trái cầm túi xách, tay phải cầm hai cốc trà sữa đi trước dẫn đường. Trên đường có chỗ nào gập ghềnh thì bà cũng quay lại nhắc nhở ông, nói sếp Cố cẩn thận dưới chân.

Đến được hội trường, Tề Tư nói với học sinh trực ban ở cửa rằng mình là phụ huynh đến xem biểu diễn. Vì chỗ ngồi có hạn nên phụ huynh phải đăng ký, bạn học sinh ấy nói: "Dạ được. Cô ghi rõ tên, lớp của con cô và số điện thoại của cô lên đây là được ạ."

Cố Minh Chu nghe vậy cũng bước đến định đăng ký cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!