Sợ rước họa vào thân, Bách Trạch Văn chuồn trước, tiện thể còn lôi cả Tề Diệu Tưởng đi cùng.
Nhưng mang cô đi cũng tốt, cô mà ở đây thật thì bọn họ lại chẳng thể nói chuyện được.
Kỷ Sầm ngầm đồng ý để Bách Trạch Văn đưa Tề Diệu Tưởng đi trước, cậu dời mắt về lại nhìn Cố Dương.
"Sao cậu lại đưa cậu ấy về nhà?" Kỷ Sầm hỏi.
Cố Dương bình tĩnh nói: "Cậu không thấy cậu ấy đang cầm gì sao? Là đồ ăn vặt mà ba tôi gửi cho cậu ấy, cậu ấy đến nhà tôi để lấy."
Kỷ Sầm cau mày: "Vô duyên vô cớ, sao ba cậu lại cho cậu ấy đồ ăn vặt?"
"Làm sao tôi biết được." Cố Dương cũng nhíu mày, không hiểu hành động của ba mình: "Chắc là lấy tiền tăng ca của mẹ cậu ấy đổi thành mấy món đồ ăn vặt này chăng."
Kỷ Sầm không nói gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, rõ ràng là còn hoài nghi về lý do này.
Còn Cố Dương vốn không phải là người thích giải thích, cậu ấy cảm thấy mình đã giải thích đến mức này là đủ rồi, hơn nữa những gì cậu ấy nói đều là sự thật.
"Không tin thì thôi."
Nói xong câu đó, Cố Dương bước đi.
Nhưng lại bị Kỷ Sầm chặn lại, Cố Dương tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Nếu cậu không tin thì đi hỏi Tề Diệu Tưởng, đừng mang cách thẩm vấn tội phạm của ba cậu ra áp dụng với tôi."
Kỷ Sầm nói: "Dù cho những món quà vặt này là do ba cậu bảo gửi cho cậu ấy, thì cậu có thể đưa cho tôi, hoặc đưa cho thằng chó chết kia, rồi bảo chúng tôi chuyển cho cậu ấy, chứ không phải là đưa cậu ấy về nhà cậu."
Cố Dương cười, giọng điệu hơi châm chọc: "Tại sao tôi không thể đưa cậu ấy về? Nhà tôi là nơi cấm kỵ à? Cậu ấy vừa vào nhà thì không thể ra ngoài được sao?"
Kỷ Sầm giữ vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Cố Dương, cậu biết tôi không có ý nói như vậy. Tôi quen cậu nhiều năm như thế, tôi biết rõ thái độ của cậu đối với con gái là như thế nào."
Ngừng lại một chút, Kỷ Sầm tiếp tục nói: "Cậu không đời nào tùy tiện để một cô gái đến nhà cậu."
Cố Dương ngẩn ra.
Kỷ Sầm cắn môi dưới, giọng điềm tĩnh: "Cậu là anh em của tôi, nên chúng ta nói rõ xem cậu có phải là có ý với cậu ấy..."
"Ngay từ đầu có phải là cậu nhờ tôi chăm sóc cậu ấy đúng không?" Cố Dương nhíu mày ngắt lời.
"Tôi đã làm theo những gì cậu nói, nên tôi coi Tề Diệu Tưởng là bạn. Cậu biết ba tôi là sếp của mẹ cậu ấy, ba tôi nói mẹ cậu ấy là một thư ký giỏi, giúp ông ấy giảm bớt nhiều lo toan trong công việc. Ông ấy bảo tôi ở trường quan tâm đến Tề Diệu Tưởng một chút, ông ấy gửi quà vặt cho con gái của thư ký, nhờ tôi giúp chuyển quà, thì có vấn đề gì sao?"
Cậu ấy nói những lời này với vẻ giận dỗi, khi nói xong, cậu ấy không cho Kỷ Sầm bất kỳ cơ hội lên tiếng nào, tiếp tục nói: "Tôi không thể tùy tiện để một cô gái đến nhà tôi, nhưng Tề Diệu Tưởng là bạn của tôi. Mẹ cậu ấy lại làm việc cùng ba tôi, mối quan hệ của tôi với cậu ấy tốt hơn với những cô gái khác một chút, chẳng lẽ không bình thường sao? Kỷ Sầm, cậu ghen cũng phải có chừng mực thôi."
"..."
Kỷ Sầm mấp máy môi, vẻ mặt tuấn tú của cậu bị Cố Dương giận dỗi làm cho hơi méo mó. Cố Dương vốn ít nói, thường là người bị Kỷ Sầm giận dỗi, đây là lần đầu tiên cậu bị Cố Dương làm cho cứng họng.
Một lúc lâu sau, Kỷ Sầm mím môi, vẫn hơi nghi ngờ nhìn Cố Dương: "Cậu nói thật chứ? Cậu thực sự không có ý gì với cậu ấy sao?"
Cố Dương mặt tối sầm nói: "Nói chuyện với cậu như đàn gảy tai trâu, tôi lười nói nữa, tránh ra đi."
Cậu ấy nói xong liền đẩy Kỷ Sầm ra.
Kỷ Sầm gọi một tiếng "anh Thang", rất nhanh tiến lại gần, làm bạn bè với tảng băng trôi như Cố Dương nhiều năm như vậy, cậu biết rất rõ điểm yếu của Cố Dương là chỗ nào.
Người càng lạnh lùng thì càng thích ăn mềm hơn là ăn cứng.
"Tôi xin lỗi." Kỷ Sầm thẳng thắn nhận lỗi: "Là tôi hẹp hòi, nghi ngờ cậu vô lý. Anh Thang à, đừng giận nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!