Các cô gái tẩy trang xong thì đi ra ngoài.
Một cánh cửa từ từ mở ra, La Yên bước ra trước.
Cô ấy quay đầu lại thấy Tề Diệu Tưởng vẫn còn ngơ ngác đứng bên trong.
Ban đầu La Yên vốn rất tức giận với đám con gái dám nói xấu sau lưng Tề Diệu Tưởng, nhưng hiện giờ cô ấy hoàn toàn không chú ý đến chuyện này nữa.
"... Tưởng Tưởng, Kỷ Sầm tỏ tình với cậu rồi à?"
Tề Diệu Tưởng vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao các cậu ấy lại nói như vậy?"
"Mình cũng không biết."
La Yên quan sát một hồi, phát hiện vẻ mặt bối rối của Tề Diệu Tưởng thật sự không phải là diễn, cô ấy chậc một tiếng rồi nói: "Thôi, để mình đi hỏi thẳng Kỷ Sầm vậy."
"Đừng!" Tề Diệu Tưởng nhanh chóng chạy lại ngăn cản cô ấy: "La La, cậu có thể... coi như không biết được không?"
La Yên không hiểu: "Tại sao? Cậu không muốn biết chuyện gì đang xảy ra à?"
Đám con gái kia vì Kỷ Sầm nên mới dám nói Tề Diệu Tưởng như vậy, nếu đổi thành mình là người trong nhà vệ sinh nghe thấy mấy đứa con gái lớp khác dám nói bậy về mình, La Yên chắc chắn không thể nhịn nổi, chẳng những náo loạn với đám người này ngay tại chỗ mà còn đi tìm Kỷ Sầm để chất vấn.
Tề Diệu Tưởng cũng rất muốn biết, nhưng cô sợ vì chuyện này mà lại khiến cho mối quan hệ giữa cô và Kỷ Sầm trở nên xấu hổ.
Dù sao thì cô cũng không tiếp xúc nhiều với mấy cô bạn lớp A29, nếu không ảnh hưởng gì đến cô thì họ thích nói gì cô cứ mặc kệ.
Tề Diệu Tưởng nghĩ như vậy nhưng La Yên lại cảm thấy rất ức chế. Tuy nhiều lúc cô ấy cảm thấy Tề Diệu Tưởng rất tốt nhưng đôi khi lại cảm thấy hơi tức giận với tính cách này của Tề Diệu Tưởng, cô ấy cảm thấy Tề Diệu Tưởng quá mềm yếu, rất dễ bị bắt nạt.
Bạn giống như một cái bánh bao, khi bạn bị tủi thân nhưng không dám phản kích, La Yên vì là bạn tốt của Tề Diệu Tưởng nên cô ấy lại càng cảm thấy ức chế hơn.
Hai người đang trên đường đi đến căn tin, La Yên vẫn còn suy nghĩ về những lời của mấy cô gái kia nói.
Vì không thể giáp mặt chất vấn nên đành tự mình suy đoán.
"Vậy tại sao các cậu ấy lại khẳng định là Kỷ Sầm tỏ tình với cậu chứ?"
Tề Diệu Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là chơi trò Thật và thách đó."
La Yên: "Thật và thách? Là sao?"
Tề Diệu Tưởng nói: "Là đám con trai chơi với nhau một trò chơi, nếu ai thua thì người đó sẽ bị phạt, hình phạt là tìm một cô gái để tỏ tình."
"Còn có chuyện như vậy á?" Vẻ mặt La Yên đầy ghét bỏ: "Mẹ kiếp, đám con trai đó có đạo đức không vậy, xem con gái tụi mình thành cái gì."
Tề Diệu Tưởng nhún vai, rõ ràng trước kia cô đã trải qua sự việc này nhưng bây giờ khi mở miệng nhắc đến chuyện này không còn quá khó như trước nữa.
Sau khi lên án đám con trai kia xong, La Yên nói thêm: "Nhưng mình cảm thấy Kỷ Sầm không phải kiểu người như vậy đâu, cậu ấy không giống với loại con trai đó."
Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy cậu khác họ.
Nhưng ngoại trừ khả năng này, cô không biết còn có khả năng nào lại khiến cho đám con gái kia nghĩ rằng Kỷ Sầm đã tỏ tình với cô.
Thật ra cô cũng đang thắc mắc, liệu Kỷ Sầm có cảm tình với cô hay không?
Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu và bác bỏ suy nghĩ này.
Lúc nghe được cuộc trò chuyện của đám con gái đó trong nhà vệ sinh, Tề Diệu Tưởng hơi kinh ngạc lẫn vui mừng. Khi biết được người mà mình thầm mến cũng có thể có thiện cảm với mình, sự ngạc nhiên vui vẻ là phản ứng bản năng nhất của con người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!