Chương 36: Yêu Đương Với Kỷ Sầm

Quả thật đây đúng là lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng đánh Kỷ Sầm.

Bình thường cô không những khách sáo với Kỷ Sầm mà còn sùng bái thành tích tốt của cậu, đây là chuyện mà mọi người đều có thể nhìn ra được.

Tề Diệu Tưởng giật lại khay cơm của mình khỏi tay Kỷ Sầm, trừng mắt cậu một cái, dùng sức xoay đầu rồi tự mình đi múc cơm.

Nếu không phải tóc cô chỉ dài đến ngang vai thì có lẽ đuôi tóc đã tát vào cổ của Kỷ Sầm rồi.

Sau khi cô đi múc cơm về, suốt lúc ăn đều giữa vẻ mặt nghiêm túc, ăn xong thì kéo Lư Văn Giai và đám con gái đi ngay, còn mấy chàng trai ở lại cô không thèm nhìn một cái, đến lời tạm biệt cũng chẳng nói ra.

Toàn bộ quá trình Ngô Trừng và Cố Dương đều không tham gia vào chủ đề này, ăn cho nhanh rồi cũng rời đi.

Những chàng trai còn ở lại lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ họ đùa quá trớn rồi?

"Làm sao đây Tam Cân, hình như tức giận thật rồi." Bách Trạch Văn nhìn về phía Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm không phản ứng.

Bách Trạch Văn cầm đũa giả vờ muốn chọc vào mắt Kỷ Sầm.

Lúc này Kỷ Sầm mới chớp mắt, nhìn bọn họ cảm thán một câu: "Cậu ấy thế mà cũng biết giận dỗi tôi."

Thậm chí giọng điệu cậu còn có chút khó tin.

Bách Trạch Văn nhíu mày: "Đại ca, cậu tự xưng mình là ba của cậu ấy, chiếm hời cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy giận không phải là chuyện bình thường sao?"

"Khác nhau." Kỷ Sầm nói.

Đồng Bác nhìn qua hỏi: "Khác nhau chỗ nào?"

Kỷ Sầm sờ sờ bả vai nơi vừa bị cô bạn đẩy, khoé môi cậu hơi cong lên: "Các cậu không get được đâu." *

(*) Các cậu không hiểu được đâu.

Tề Diệu Tưởng luôn khách sáo với Kỷ Sầm, cho dù là nói chuyện phiếm thì lúc nào cô cũng sợ mình sẽ nói năng không tốt rồi chọc cậu không vui.

Bây giờ cô đã có thể hòa hợp với mọi người trừ Kỷ Sầm, cô cảm thấy thoải mái và tự nhiên khi ở bên tất cả mọi người ngoại trừ cậu. Chẳng hạn như có một hôm, Kỷ Sầm nhìn thấy cô đánh Bách Trạch Văn một cái.

Chỉ có những người bạn thân thiết thực sự mới có thể đùa giỡn như vậy, nhưng cô tuyệt đối sẽ không làm vậy với Kỷ Sầm, không biết là vì lí do gì, Tề Diệu Tưởng vẫn luôn ngưỡng mộ cậu, cho dù hiện tại đã quen thuộc hơn thì cô vẫn luôn ngưỡng mộ cậu.

Kỷ Sầm không thiếu những ánh mắt ngưỡng mộ thế này, thế nên cậu hy vọng cô cũng có thể thoải mái ở trước mặt mình.

Có thể nói đùa với cậu, có thể làm tổn thương cậu, thậm chí đánh cậu vài cái cũng không sao cả.

Như vậy có nghĩa là cô thực sự coi cậu như người thân của mình.

Điều đó cũng cho thấy ở trong lòng cô, cậu không chỉ là một người đứng đầu khối, một danh hiệu đáng được ngưỡng mộ nhưng lại xa cách, mà cậu chính là Kỷ Sầm, là một Kỷ Sầm thân thiết với cô.....

Từ căn tin trở về, Tề Diệu Tưởng kéo ba người bạn tốt của mình ra ngoài hành lang phàn nàn với bọn họ một hồi, hờn dỗi rằng vừa nãy các cậu ngồi yên không chịu để ý đến mình.

Ba cô gái liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lư Văn Giai thử thăm dò, hỏi: "Tưởng Tưởng, cậu thật sự không có một chút cảm giác nào với Kỷ Sầm sao?"

La Yên cũng nói: "Nếu cậu không có chút cảm giác với Kỷ Sầm thì nếu lần sau bọn họ lại dám trêu cậu với Kỷ Sầm nữa, tụi mình nhất định sẽ mắng bọn họ giúp cậu."

Ẩn ý chính là, nếu cô có cảm giác với Kỷ Sầm thì mấy cô nàng vẫn cứ làm như thế.

Dù gì giữa có cảm giác và không có cảm giác thì vẫn có một sự khác biệt rất lớn.

Nếu bị trêu với người mình không có cảm giác thì chỉ cảm thấy chán ghét, kháng cự, thậm chí là buồn nôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!