Chương 35: Tính Chiếm Hữu Của Cha Già Khá Mạnh

Người không ngốc đều có thể nghe ra được trong lời nói của mấy người này có ẩn ý.

Bọn họ giống như biết điều gì đó nhưng lại không nói rõ, rồi cố ý vô tình nói đùa một cách nửa vời để khơi gợi sự tò mò của người khác.

Làm thế nào để hình dung con người ở độ mười mấy tuổi đây, so với con nít thì trưởng thành hơn, so với người lớn lại trẻ con hơn. Ở khoảng giữa trẻ con và trưởng thành, đối với chuyện tình cảm mà nói thì bọn họ hiểu không ít nhưng cũng không nhiều. Đây thật sự là độ tuổi lưng chừng, chỉ cần nhìn thấy hai người có chút mập mờ gì đó là có thể dậy sóng.

Vẻ mặt của đám người lớp A28 đột nhiên trở nên hơi vi diệu.

Thực ra từ lúc bắt đầu câu chuyện trên confessions là bọn họ đã biết giữa Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng có mối liên kết với nhau rồi. Sau đó Kỷ Sầm lại tới lớp họ tìm Tề Diệu Tưởng mấy lần, mặc dù việc hai người này quen biết nhau quả thực làm người ta cảm thấy thần kỳ và kinh ngạc, nhưng nói thật, nếu nghĩ theo hướng kia thì không có.

Suy cho cùng, một người là hạng nhất toàn khối bất khả chiến bại, là người nổi tiếng được công nhận trong trường và là khách quen của confessions, người còn lại thì là một cô gái trầm tính vừa mới chuyển từ trường khác đến, gần giống như vô hình.

Mà bây giờ, Kỷ Sầm bảo vệ Tề Diệu Tưởng ở sau lưng, nói Tề Diệu Tưởng là con gái cậu. Đây là đùa giỡn, bọn họ tất nhiên sẽ không coi là thật, nhưng kiểu bảo vệ trắng trợn như vậy thì không giống như đang diễn kịch.

Người lớp nào trở về lớp đó. Tề Diệu Tưởng thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, Lư Văn Giai đi về ký túc xá nên không vội thu dọn mà cứ nhìn Tề Diệu Tưởng.

Đột nhiên cô ấy hỏi: "Cậu có cảm thấy gì không."

Cô ấy nói được một nửa lại không nói tiếp làm khơi lên sự tò mò của Tề Diệu Tưởng: "Cảm thấy cái gì?"

"Cảm thấy cậu và Kỷ Sầm..."

Lư Văn Giai không nói hết, cố ý bỏ lửng.

Không ngờ Tề Diệu Tưởng vội vàng phủ nhận, động tác thu dọn cặp sách nhanh hơn: "Không có."

Lư Văn Giai mau chóng hỏi lại: "Không có cái gì? Cậu nghĩ mình nói cái gì?"

Tề Diệu Tưởng đeo cặp sách lên: "Không có gì, mình đi đây, bái bai."

Lư Văn Giai sao có thể để cô đi, nếu Tề Diệu Tưởng tự nhiên thoải mái thì có lẽ cô ấy không nghĩ như vậy.

Cô ấy trực tiếp hỏi: "Tưởng Tưởng, cậu có cảm giác gì với Kỷ Sầm vậy?"

Tề Diệu Tưởng nắm chặt quai cặp sách của mình.

"... Cảm giác gì cơ?"

"Cậu biết mà, đâu phải cậu chưa từng đọc tiểu thuyết đâu." – Lư Văn Giai đọc rất nhiều tiểu thuyết, cô ấy phát hiện tình tiết kiểu này trong tiểu thuyết thì không sao cả, nhưng trong thực tế lại cảm thấy rất xấu hổ khi nói thẳng ra: "Thì ví dụ như... cậu đối với cậu ấy, có thiện cảm gì hay không?"

Sau đó Lư Văn Giai thấy dường như trong đôi mắt đen như quả nho kia có thứ gì đó lóe lên hai lần.

Bỗng nhiên cửa lớp vang lên giọng nói của Đổng Vĩnh Hoa: "Tề Diệu Tưởng, sao em lại còn chần chừ chưa đi nữa? Nếu không đi sẽ không bắt kịp chuyến xe buýt buổi tối đâu."

"Vâng vâng."

Lư Văn Giai không nghe được câu trả lời của Tề Diệu Tưởng, vì cô đã ôm cặp sách chạy rồi.

Học sinh ở ký túc xá có thời gian tự học buổi tối muộn hơn, đến khi cô ấy và Vương Thư Huỷ cùng La Yên đi về ký túc xá, bọn họ lại nhắc tới vấn đề này.

"Hai cậu có cảm thấy Tưởng Tưởng với Kỷ Sầm, hình như có gì đó không."

Vương Thư Huỷ và La Yên nháy mắt đã hiểu ý cô ấy.

Vương Thư Huỷ: "Cảm giác bọn họ luôn có gì đó ấy."

Sắc mặt La Yên bỗng nhiên hơi phức tạp: "Giai Giai, không phải cậu thích Kỷ Sầm đấy chứ?"

"Mình đang nói với cậu về bọn họ, cậu đột nhiên nói mình làm gì?" – Lư Văn Giai cạn lời: "Không phải mình đã nói rồi sao. Mình đối với Kỷ Sầm nhiều lắm thì có chút ấn tượng tốt, là kiểu giống như cậu theo đuổi thần tượng ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!