Chương 33: Hòa Hợp Tình Thương Mến Thương Hơn Một Tí

Không thể chấp nhận mình bị cô lập, Lư Văn Giai chạy vọt trở về chỗ ngồi của mình.

Bách Trạch Văn ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Làm gì vậy?"

"Cậu nhích sang một chút." Lư Văn Giai nói.

Đoán được ý của cô ấy, Bách Trạch Văn hơi hé môi: "... Cái này không ổn lắm đâu."

Lúc này, mấy bạn học phía sau đùa Lư Văn Giai đang chặn tầm mắt của mình, Lư Văn Giai cũng chẳng quan tâm Bách Trạch Văn có đồng ý hay không, dù sao đây vốn dĩ là chỗ ngồi của cô ấy, cô ấy muốn ngồi thì cứ ngồi. Lư Văn Giai lập tức đưa tay đẩy Bách Trạch Văn sang một bên rồi ngồi xuống cạnh cậu ta.

Bách Trạch Văn không ngờ cô ấy lại có thể ngang ngược như vậy.

Để tránh chạm vào Lư Văn Giai, cậu ta đành cố gắng dựa về phía Kỷ Sầm, nửa người ngồi chênh vênh rất khó chịu.

Vài bạn học ở hàng sau tinh ý phát hiện hai người này lại ngồi cùng nhau, thế là cười khúc khích đầy mập mờ.

Bách Trạch Văn thở dài, ai mà ngờ Bách Trạch Văn cậu cũng có ngày hôm nay.

Xưa nay chỉ có cậu ta đi hóng hớt chuyện của người khác, vậy mà hôm nay lại được nếm trải cảm giác này.

"Chị này, tôi chỉ khách sáo với chị một chút thôi, sao chị lại ngồi xuống thật vậy hả?" – Bách Trạch Văn khẽ nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không muốn nhường chỗ thì chị nói sớm chứ, đã nhường rồi lại không cho người ta ngồi."

"Anh à, tôi có nói không cho anh ngồi đâu, ngồi chung cũng không được hả? Thế kỷ 21 rồi, đừng có tư tưởng phong kiến như vậy được không?" – Lư Văn Giai chỉ vào hai người bên cạnh: "Tưởng Tưởng ngồi chung với Kỷ Sầm kìa, bọn họ cũng có vấn đề gì đâu."

Bách Trạch Văn: "..."

Ai nói là không có vấn đề gì? Hai người họ rõ ràng là có vấn đề mà.

Nhìn sang bên cạnh, nhờ ánh sáng lúc sáng lúc tối của hình ảnh trên màn hình chiếu mà cậu ta thấy khóe miệng của con sói đuôi to gần như kéo đến tận mang tai.

Cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Bách Trạch Văn, con sói đuôi to lia ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta, cắn môi dưới một chút rồi đưa tay lên che miệng lại.

Cười chết mất, con sói đuôi to kia chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này".

Bách Trạch Văn khẽ nhếch mép, kệ vậy, ai bảo đây là lãnh địa của lớp A28 chứ, phận ăn nhờ ở đậu thì chính là như vậy, không có quyền gì cả.

Bách Trạch Văn đành phải miễn cưỡng mình ngồi chung ghế với Lư Văn Giai.

Vì vậy, hai người cùng bàn đã trở thành bốn người cùng bàn, nhưng lại có bầu không khí hoàn toàn khác biệt.

Lư Văn Giai thở dài: "Anh này, anh có thể ngồi qua bên kia chút được không?"

Bách Trạch Văn bất lực nói: "Thưa chị, tôi phải ngồi nửa mông rồi đấy, chưa được nữa sao?"

Lư Văn Giai ngạc nhiên: "Trời vãi, mông của cậu to đến vậy à? Chỉ ngồi nửa mông mà đã chiếm nhiều như thế? Cậu không định giảm cân chút nào hả?"

Bách Trạch Văn giận dữ nói: "Tôi cao 1 mét 78, nặng 60 ký, dáng chuẩn như người mẫu nam đó!"

"Mới cao 1 mét 78 thì có gì mà kêu ca, con trai mà không đến 1 mét 80 thì bị coi là có vấn đề đó."

"Bớt xem phim thần tượng với tiểu thuyết đi, đời thực không có nhiều người cao 1 mét 80 để cho cậu si mê đâu." – Bách Trạch Văn nói với giọng khinh thường: "Với lại tôi còn có thể cao thêm nữa, chỉ 2 centimet thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tới."

"... Con mẹ nó, các cậu có thể ngừng nói chuyện được không?"

Đồng Bác ngồi ở phía trước cuối cùng không nhịn nổi, quay đầu lại mắng họ: "Nghe hai người cứ lải nhải về 1 mét 80 này 1 mét 80 nọ, thích 1 mét 80 đến vậy à, thế lúc chết cũng khắc 1 mét 80 lên bia mộ luôn nhé?"

Lúc này Vương Thư Huỷ cũng quay đầu lại nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp.

Đồng Bác chỉ vào Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm ở bên cạnh: "Mong các cậu có thể hòa hợp tình thương mến thương hơn tí, noi gương bọn họ được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!