Chương 31: Hạng Nhất Toàn Khối Dẫn Đầu Yêu Sớm

Sếp lớn đều nói chuyện khách sáo như vậy sao?

Tề Diệu Tưởng vội vàng xua tay: "Không sao ạ, làm phiền chú rồi."

Cố Minh Chu ừ một tiếng, khom người chui vào xe dễ dàng bế mẹ cô ra ngoài.

Người đàn ông cao lớn với cánh tay rắn chắc khiến mẹ cô trông có vẻ nhỏ bé, mẹ được người đàn ông ôm ngang trong lòng giống như một con búp bê mềm nhũn không xương.

Tề Diệu Tưởng đi trước dẫn đường, hai mẹ con cô sống tại một khu dân cư cũ, bởi vì khá cũ kỹ nên không có thang máy, Cố Minh Chu ôm một hơi Tề Tư hoàn toàn say mèm lên đến tầng bốn.

Tề Diệu Tưởng sợ sếp lớn mệt, cơ sở vật chất ở khu chung cư cũ này chỉ tầm thường, đèn hành lang cũng rất cũ kỹ. Cô dùng điện thoại chiếu đèn ở phía trước, đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi một câu: "Chú có ổn không ạ? Mẹ con không nặng lắm phải không?"

"Mẹ con rất nhẹ." Cố Minh Chu bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Quả nhiên lúc này vẫn cần một người đàn ông, nếu mẹ tự bắt xe về thì Tề Diệu Tưởng chắc chắn sẽ rất xấu hổ khi làm phiền tài xế.

Cuối cùng cũng về đến nhà, trong nhà không có dép nam, ngày thường cũng không có nhiều khách đến chơi cho nên không chuẩn bị dép sử dụng một lần, Tề Diệu Tưởng nói: "Chú, chú cứ vào đi, không cần cởi giày đâu ạ."

Cố Minh Chu nhìn sàn nhà sạch sẽ, nói: "Được, ngại quá."

Không biết khi nào mẹ sẽ thức giấc, cũng có thể là ngủ đến sáng, vậy nên Tề Diệu Tưởng để cho Cố Minh Chu bế mẹ cô đi thẳng vào phòng ngủ.

Bật đèn lên, Tề Diệu Tưởng xấu hổ thay mẹ vài giây.

Lâu rồi không vào phòng mẹ dọn dẹp vậy mà nó đã bừa bộn thành thế này rồi.

Bình thường Tề Tư bận rộn với công việc nên Tề Diệu Tưởng chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh trong nhà. Biết bao nhiêu quần áo, túi xách và đồ trang điểm, mỗi ngày bà đều sửa soạn trước khi đi làm nên không kịp thu dọn mà chỉ ném chúng lên giường lên ghế. Nhưng thần kỳ chính là lần nào bà cũng có thể tìm thấy chính xác thứ mà mình muốn trong đống đồ đạc ấy. Thỉnh thoảng Tề Diệu Tưởng giúp bà dọn dẹp nhưng cuối cùng bà lại không tìm ra.

Thế là Tề Diệu Tưởng dứt khoát không dọn giúp Tề Tư nữa, Tề Tư nhìn quen mắt là được.

Lúc này trên giường rất bừa bộn, chăn không gấp, quần áo vứt khắp nơi, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng đi lên phía trước đẩy đống quần áo đó sang một bên.

Kết quả là một chiếc q. uần l. ót ren hoa văn được che dưới chiếc váy bị lộ ra ngoài.

Sếp lớn còn ôm mẹ cô đứng ngay bên cạnh, Tề Diệu Tưởng im lặng thở dài, trong lòng thương tiếc thay mẹ 3 giây, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, bình tĩnh dùng váy che lại chiếc q. uần l. ót kia lần nữa.

Cũng may Cố Minh Chu là một người đàng hoàng, ông rủ mắt tránh né, không nói gì mà cúi lưng đặt Tề Tư lên giường.

Sau khi đắp chăn cho mẹ ổn thỏa, hai người đi ra khỏi phòng ngủ.

Dù chưa từng đi làm ngày nào nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn hiểu một số quy tắc ở nơi làm việc.

Đây là sếp của mẹ cô, là người phát tiền lương cho mẹ cô, hơn nữa còn là ba của Cố Dương, ngày thường Cố Dương ở trường thực sự rất quan tâm cô, thường xuyên giảng đề cho cô, dù thế nào thì Tề Diệu Tưởng cũng cần phải chiêu đãi chu đáo một chút.

"Chú ơi, hay là chú ngồi lại một lát nhé." Tề Diệu Tưởng nói: "Để con đi lấy cho chú ly nước."

Cố Minh Chu cũng không từ chối, ngồi xuống ghế sô pha ở trong phòng khách, Tề Diệu Tưởng chạy vào bếp tìm một cái ly mới.

Cô nhớ mẹ có một bộ ly tráng men mua ở trên mạng, dù đắt nhưng rất đẹp, dùng cái ly đó uống nước sẽ có cảm giác như một quý tộc châu Âu. Bình thường mẹ cô không nỡ dùng, lúc mua hoàn toàn là vì dáng vẻ xinh đẹp của nó.

Để chiêu đãi sếp lớn, đương nhiên là phải dùng cái ly tốt nhất trong nhà, không biết mẹ cô đã cất nó nơi nào.

Trong bếp phát ra tiếng leng keng, Cố Minh Chu ở ngoài phòng khách nghe thấy rõ ràng.

Người đàn ông đánh giá qua thì phát hiện căn hộ của hai mẹ con không lớn, chỉ hơn 80 mét vuông nhưng rất sạch sẽ, đương nhiên ngoại trừ phòng ngủ của thư ký Tề.

Trong phòng khách có không ít đồ vật trang trí nhỏ xinh, trông như mua từ siêu thị mini Nghĩa Ô về. Trên tủ tivi còn lố hơn, mô hình búp bê của phim hoạt hình được sắp thành từng hàng chỉnh tề như quân đội.

Trên tường còn treo một bức ảnh chân dung mặc Hán phục của hai mẹ con ở thành phố cổ, chắc là được chụp từ vài năm trước. Tề Diệu Tưởng trong ảnh trông nhỏ hơn bây giờ rất nhiều, hai mẹ con một người mặc màu hồng, một người mặc màu lam, một người cầm đèn hoa sen, một người cầm lồng đèn thỏ. Cả hai nhìn về phía ống kính, ngũ quan trông rất giống nhau, mềm mại thanh tú, như hai chị em vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!