Buổi tối hôm đó Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên có hứng xem lại Conan.
Cô cố ý tìm tuyển tập về tuyến tình cảm của Shinichi và Ran rồi chùm trăn xem lén, xem cho đến khi buồn ngủ không chịu được nữa thì mới thôi.
Chiều chủ nhật ngủ dậy lại xem tiếp, Tề Tư gọi con gái xem phim cùng mình, tuy Tề Diệu Tưởng ngồi ở phòng khách nhưng mắt lại vẫn nhìn vào điện thoại.
Tề Tư tưởng con gái đang xem gì đó rất nghiêm túc nên liếc qua xem thử, không ngờ lại là phim hoạt hình.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Tề Tư dở khóc dở cười mặc kệ con gái.
Tề Diệu Tưởng cứ thế xem cả một ngày. Thứ hai đi học, cô cố ý mang theo huy hiệu mà Kỷ Sầm tặng cô.
Lư Văn Giai là người đầu tiên phát hiện trên cặp cô có thêm một cái huy hiệu, cô ấy ngạc nhiên: "Ơ, Tưởng Tưởng cậu cũng xem Conan á, mua cả huy hiệu kìa."
Thực ra có thể thoải mái nói rằng cái này là Kỷ Sầm tặng, thế nhưng Tề Diệu Tưởng không làm thế.
Lúc ấy Kỷ Sầm chỉ là rút ra được một chiếc huy hiệu mà cậu không cần rồi tiện tay tặng nó cho cô mà thôi, không có ý gì đặc biệt cả. Nhưng nếu bọn Lư Văn Giai biết, nhỡ đâu lại cảm thấy Kỷ Sầm chỉ tặng cho cô chứ không tặng cho người khác rồi thấy Kỷ Sầm thiên vị, có ý kiến với Kỷ Sầm thì phải làm sao?
Dù gì trước đây cô cũng đã nhận được một bài học vì chia socola không đều rồi.
Không thể liên lụy Kỷ Sầm bị người khác oán trách được.
Nghĩ ngợi giây lát, Tề Diệu Tưởng ngầm thừa nhận là mình tự mua huy hiệu.
Lư Văn Giai vui vẻ nói: "Được lắm, đi thành phố hoạt hình xong thì cũng bước nửa bước vào hố thế giới giả tưởng rồi. Sau này cậu sẽ không còn là người ngoài giới chuyện gì cũng không hiểu nữa."
Ngô Trừng đang làm đề ở phía sau nghe thấy câu này thì vội vàng nói với Tề Diệu Tưởng: "Cậu lọt hố rồi hả? Xong luôn, người ngoài giới duy nhất cũng đã lọt hố, vậy sau này ai sẽ giúp tôi mở blind box đây?"
Lư Văn Giai nói: "Lớp trưởng này, xin cậu hãy học cách tự mình bước đi có được không hả? Muốn rèn sắt thì phải tự mình rèn, tộc trưởng tộc xui xẻo thì vẫn là tộc trưởng tộc xui xẻo thôi, đó là số mệnh, cậu chấp nhận số mệnh của mình đi."
Ngô Trừng cười khinh bỉ: "Thế sao lúc cậu chép bài của tôi không nghĩ tới việc tự mình bước đi vậy?"
Lư Văn Giai xịt keo.
Hai người đấu võ mồm, Tề Diệu Tưởng ngồi một bên hóng chuyện tiện thể v. uốt v. e huy hiệu cài trên balo một cách vô cùng yêu thích.
"Thích như vậy thì cất đi, treo trên balo dễ bị xước lắm." – Cố Dương ngồi phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Không thì mua một cái bọc huy hiệu."
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác: "Cái huy hiệu này cũng bán bọc á?"
Cố Dương cau mày: "Lúc Kỷ Sầm đưa cho cậu không nói à?"
Tề Diệu Tưởng trợn to mắt.
"Sao cậu..."
... biết cái huy hiệu này là Kỷ Sầm tặng mình.
Cố Dương nói: "Cậu đi nhìn balo của cậu ta thì biết."
Chủ nhật tuần trước, Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn đến nhà cậu ấy chơi game như thường lệ. Vốn dĩ cậu ấy và Bách Trạch Văn không phát hiện ra nhưng Kỷ Sầm rất chi là cố tình, hỏi họ một câu: các cậu có thấy trên balo của tôi có gì khác không?
Sau đấy thì hai người họ mới thấy trên balo Kỷ Sầm đã đổi đồ trang trí.
Kỷ Sầm nói là cậu đã tặng chiếc còn lại cho Tề Diệu Tưởng.
Bách Trạch Văn lập tức hiểu luôn, cậu ta nói Kỷ Sầm đúng là "boy mưu mô".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!