Chương 28: Nhìn Rất Xứng Đôi

Cố Dương cảm thấy ám chỉ của mình chắc là đã đủ rõ ràng rồi.

Nhưng Tề Diệu Tưởng chỉ gật đầu: "Mình biết mà, vậy thì cậu tự gắp đồ ăn đi."

Giọng điệu còn rất tự nhiên.

Nghe giống như nếu tay Cố Dương không dài thật thì cô sẽ gắp đồ ăn giúp cậu ấy vậy.

"..."

Lần đầu tiên một người lạnh lùng như tên sát nhân không thấy máu là Cố Dương á khẩu trước sự chân thành của một cô gái.

Cô muốn giúp cậu ấy gắp đồ ăn thật đấy à?

Chuyện này khiến người khác sẽ nghĩ thế nào? Kỷ Sầm sẽ nghĩ thế nào?

Chẳng trách Kỷ Sầm nói cô chậm chạp, Kỷ Sầm đối xử với cô đặc biệt đến mức suýt chút nữa thì mượn cái loa của đài phát thanh trường để nói cho cô biết, vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra.

Như này thì làm sao cậu ấy có thể đối mặt với Kỷ Sầm?

Dưới cái nhìn đầy ẩn ý của người khác, Cố Dương nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng vành tai của mình đang dần nóng lên.

"... Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc cậu có chuyện gì?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Mình không có chuyện gì cả."

Đúng lúc Bách Trạch Văn xen vào: "Nếu cậu không có chuyện gì thì sao đột nhiên lại ân cần với Cố Dương như vậy chứ."

Lời nói của Bách Trạch Văn rốt cuộc cũng đâm thủng lớp cửa sổ giấy kỳ quặc này, những người khác đều nói hùa theo, nhất là Lư Văn Giai. Cô ấy và Ngô Trừng ngồi ở giữa Tề Diệu Tưởng và Cố Dương, nhiều lần Tề Diệu Tưởng phải lướt qua cô ấy để rót nước cho Cố Dương, cô ấy đã không chịu nổi từ lâu rồi.

Mình cũng uống hết nước rồi mà? Sao Tề Diệu Tưởng lại không rót cho mình?

Có điều khi con gái ghen thì khá kỳ cục, không thích nói thẳng ra.

Nhưng Bách Trạch Văn lại thiếu ý tứ đến mức nói toạc móng ngựa: "Cậu cứ gắp đồ ăn và rót nước cho cậu ta, tôi cũng uống hết nước rồi. Còn Kỷ Sầm nữa, cái ly của cậu ta đã cạn từ lâu rồi, sao cậu không rót cho bọn tôi?"

Tề Diệu Tưởng hơi hé miệng, lúc này mới nhận ra hành vi nịnh nọt Cố Dương của mình quá mức rõ ràng.

Cô còn tưởng mình che giấu rất tốt.

Ngô Trừng vốn đang đắm chìm vào bữa ăn được những người khác nhắc nhở mới phản ứng lại, chớp mắt nhìn Tề Diệu Tưởng rồi nhếch miệng cười: "Tề Diệu Tưởng, đừng nói là cậu có ý gì với Cố Dương nhé?"

Lời nói đùa này mới vừa thốt ra, mọi người xung quanh không la ó hò hét như trong tưởng tượng của Ngô Trừng mà thay vào đó là sự im lặng.

Ba cô gái kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng là bị sốc trước suy đoán này, chuyện này thì có thể hiểu được, nhưng tại sao đám con trai lại không làm ầm ĩ lên?

Hay là kiểu đùa gán ghép này không còn phổ biến trong phạm vi trường học nữa?

Hơn nữa, kẻ thường gây ồn ào nhất là Bách Trạch Văn cũng không làm ầm ĩ. Ngô Trừng nhìn về phía Bách Trạch Văn, Bách Trạch Văn cũng nhìn lại cậu ta với vẻ mặt "Người anh em cậu có biết mình vừa nói gì không".

Mà đương sự là Cố Dương có vẻ mặt đông cứng rõ ràng. Lần đầu tiên cậu ấy dùng ánh mắt chột dạ nhìn về phía Kỷ Sầm đang vô cảm nhìn mình, cậu ấy đang muốn nói thì Tề Diệu Tưởng hô to lên một tiếng: "Lớp trưởng, cậu đừng nói bậy nhé!"

Cô gái vội vàng phản bác nên không kiểm soát được độ to của giọng mình, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ngồi bàn bên cạnh.

Mặt Tề Diệu Tưởng nóng lên, chọc đũa vào chén cơm như muốn che đậy sự xấu hổ bằng hành động vụng về này.

Cô nói: "... Chẳng phải ba của Cố Dương là sếp của mẹ mình sao... Cho nên mình mới..."

Vẻ mặt Cố Dương ngẩn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!