Tề Tư ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nụ cười hiện rõ vẻ miễn cưỡng.
"... Sếp Cố, trùng hợp quá."
Hai phụ huynh thế mà lại quen biết nhau, Đổng Vĩnh Hoa ngạc nhiên: "Mẹ Tề Diệu Tưởng, ba Cố Dương, hai người quen nhau à?"
Mẹ Tề Diệu Tưởng.
Nghe thấy cách gọi này, ánh mắt Cố Minh Chu hơi khựng lại.
Tề Diệu Tưởng và Cố Dương cũng ngạc nhiên, hai người nhìn nhau thầm nghĩ trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp tới vậy sao?
Tất cả phụ huynh đều đã tới, Đổng Vĩnh Hoa mở Powerpoint đã chuẩn bị từ trước, sau đó thầy bảo học sinh ra ngoài chờ, họp phụ huynh xong thì có thể về nhà cùng ba mẹ.
Đám học sinh vâng một tiếng rồi ùa ra ngoài như chim vỡ tổ.
Trước khi ra ngoài, Tề Diệu Tưởng cố ý nhìn mẹ một cái.
Lúc ba Cố Dương chưa tới, rõ ràng mẹ cô vẫn phải cười trái nói, ước gì có thể quét mã kết bạn WeChat với tất cả phụ huynh trong lớp. Giờ ba Cố Dương tới rồi, chú ấy ngồi sau lưng mẹ thì đừng nói tới việc chào hỏi, ngay cả quay đầu mẹ cũng không dám, dáng vẻ xinh đẹp phóng khoáng ban nãy không còn nữa, vẻ mặt chột dạ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Tề Diệu Tưởng lo lắng mím môi, Lư Văn Giai bên cạnh khẽ nhắc: "Tưởng Tưởng, ra ngoài thôi."
Tề Diệu Tưởng đành đi ra ngoài.
Trên hành lang dài của tòa giảng đường, không chỉ có lớp bọn họ mà học sinh các lớp khác cũng đứng hết ngoài này. Phụ huynh ở bên trong họp, học sinh ở bên ngoài trò chuyện.
Có học sinh than phiền: "Phục luôn. Cũng có phải chúng ta họp phụ huynh đâu, bắt tới trường làm gì cơ chứ? Ở nhà ngủ còn sướng hơn."
Khó khăn lắm mới có một ngày thứ bảy không cần đi học, kết quả lại phải tới trường.
Họp phụ huynh không thể kết thúc trong chốc lát được, rất nhiều người không chờ nổi nên dứt khoát rủ bạn xuống lầu lượn một vòng, đi mua đồ ăn vặt hoặc tới sân thể dục chơi bóng, đợi đến lúc họp gần xong lại quay về.
Lớp A29 hình như bắt đầu họp muộn hơn, học sinh hai lớp bên cạnh đã đi xuống dưới gần hết rồi mà lớp bọn họ mới bắt đầu đi ra ngoài.
Nhìn thấy bọn Kỷ Sầm ra ngoài, Ngô Trừng vẫy tay gọi lại nói chuyện.
Tuy rằng hai lớp sát nhau nhưng thường ngày mọi người đều bận học, thời gian nghỉ giữa giờ lại ngắn nên có rất ít cơ hội tụ lại một chỗ. Mọi người chẳng có chuyện gì làm, mười người nhóm iPhone đều có mặt đông đủ tụm lại trò chuyện.
Ngô Trừng hỏi: "Ê ai tới họp cho các cậu vậy? Hay là cả ba mẹ đều tới?"
"Ba tôi và ba Kỷ Sầm đến." Bách Trạch Văn chỉ Địch Gia Lương và Đồng Bác: "Hai cậu ấy thì là mẹ đến, các cậu thì sao?"
Ngô Trừng nói thay cả nhóm, sau đó bỗng nhiên nhỏ giọng nói trọng điểm: "Các cậu biết không? Mẹ Tề Diệu Tưởng và ba Cố Dương quen biết nhau đó."
Ai nấy đều ngạc nhiên, Bách Trạch Văn lên tiếng đầu tiên: "Vãi, thật hay đùa đấy?"
"Thật mà. Mình còn nghe thấy ba Cố Dương gọi mẹ Tề Diệu Tưởng là thư kí Tề?" Ngô Trừng nhìn hai đương sự: "Hai cậu biết không?"
Cố Dương lắc đầu, Tề Diệu Tưởng cũng lắc đầu. Hôm nay hai người họ cũng mới biết.
Ba Cố là chủ công ty kiến trúc, điều này Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn đều biết.
"Mẹ cậu là thư kí của ba cậu ấy à?" Bách Trạch Văn nhìn Tề Diệu Tưởng rồi lại nhìn Cố Dương, đôi mắt trừng to: "Vãi chưởng, có duyên ghê."
Bình thường mọi người bị phim truyền hình ảnh hưởng nên ấn tượng về nghề thư ký đều là những người xinh đẹp và biết làm việc, hoặc là không tốt ở một vài phương diện nào đó. Thư kí thư kí, còn không phải là bạn gái bí mật* của sếp à.
(*) Từ gốc : bạn gái của một người đàn ông đã có gia đình
Nhưng bây giờ người thư kí ấy là mẹ của Tề Diệu Tưởng, bọn họ chắc chắn không được nghĩ như vậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!