Tề Diệu Tưởng có tính cách mềm yếu, ngày thường nói chuyện luôn nhẹ nhàng, bây giờ bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này của cô trông sống động hơn bình thường rất nhiều.
"Cậu tìm tôi làm gì?"
Kỷ Sầm vừa hỏi, Tề Diệu Tưởng lại không nói nên lời.
".... Cái hốt rác của lớp mình bị hỏng rồi nên muốn mượn cái của lớp cậu."
Đôi mắt màu nâu sáng lóe lên sự thất vọng, chàng trai nói: "Nếu tôi không cho mượn thì sao?"
Sắc mặt Tề Diệu Tưởng cứng đờ, cảm xúc bối rối, cô không ngờ Kỷ Sầm sẽ từ chối cô.
Rõ ràng trước đây cậu đều giúp cô rất nhiều lần.
Có lẽ vì trước đây cậu đã giúp cô quá nhiều nên mới làm cô sinh ra một loại ảo giác, cho rằng việc cậu giúp cô là điều đương nhiên.
Quả thật Kỷ Sầm không có nghĩa vụ phải giúp cô.
Tề Diệu Tưởng cúi đầu nói: "Được rồi."
Tự mình đi mà vẫn không được, loại việc mượn đồ này vẫn nên để Lư Văn Giai đi sang lớp A27 mượn thôi.
Cô muốn đi vòng qua Kỷ Sầm để về phòng học, chàng trai lại để cây lau nhà ướt đẫm đến trước mặt cô.
Sợ ướt giày, Tề Diệu Tưởng vội vàng lùi lại một bước.
Kỷ Sầm đứng trước mặt cô, giọng bình đạm nói: "Bây giờ cậu đã biết cảm giác trưa nay tôi bị cậu ghét bỏ là như thế nào chưa."
Tề Diệu Tưởng ngước mắt lên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.
Thành thật mà nói, lòng tự trọng của Kỷ Sầm có bị tổn thương một chút.
Cậu không phải là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người quá khiêm tốn. Đối với cậu mà nói, chuyện kết bạn vốn chẳng khó khăn, chỉ có kết bạn với Tề Diệu Tưởng làm cậu cảm giác mình vẫn luôn là người chủ động.
Mới giây trước cảm nhận được chút hy vọng từ cô, ngay giây sau lập tức bị cô dội cho xô nước lạnh.
Vốn dĩ cậu tưởng cô tới lớp tìm cậu là để giải thích chuyện ban trưa.
Vòng vo cả buổi chỉ để mượn cái hốt rác.
Nói không tức giận là giả. Nhưng cậu cũng biết, cô không phải là người giỏi biểu đạt.
Cậu nam sinh thở dài.
"Thôi, cậu đợi tôi một chút."
Kỷ Sầm cầm cây lau nhà ra khỏi trước mặt cô rồi sau đó vào phòng học.
Rất nhanh, cậu cầm đồ hốt rác ra đưa cho cô.
Trong tay cô cầm hốt rác, thấy cậu bạn định vào phòng học, Tề Diệu Tưởng bỗng kêu lên: "Kỷ Sầm!"
Kỷ Sầm quay đầu lại.
Tề Diệu Tưởng hỏi: "Khi nào lớp các cậu dọn vệ sinh xong?"
"Không biết, chắc là mất nửa tiếng nữa." – Kỷ Sầm tưởng cô đang đắn đo xem khi nào thì tới trả hốt rác nên nói: "Nếu cậu sợ trả không kịp thì thứ hai rồi trả."
"Mình không phải nói trả lại đồ hốt rác. " – Dừng một chút, Tề Diệu Tưởng nói: "Mình muốn hỏi cậu có rảnh không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!